Phó Yến dị ứng phấn hoa nặng đến nỗi thi thoảng phải nhập viện thở oxy. Trần nhà trắng toát, gió lay rèm cửa vén mở bầu trời thưa thớt tinh tú. Ngoài hành lang loáng thoáng tiếng cãi vã.
"Anh trả lời cho tôi: con trai anh quan trọng hay mảnh đất đó quan trọng?"
"Anh đã nói đi nói lại cánh đồng là di sản ông nội dành riêng cho anh. Nó có ý nghĩa rất lớn, anh không thể bán cho..."
"Dừng! Tôi không muốn nghe bài diễn thuyết thuộc lòng của anh." Giọng nữ sắc bén, toát lên khí thế áp đảo người đàn ông, "Tôi chỉ muốn con tôi được khỏe mạnh và học tập như bao đứa trẻ khác. Tôi ở thành phố làm việc quần quật vì một cuộc sống tốt hơn cho con trong khi anh khư khư giữ mảnh đất của ông nội, mặc kệ con tôi vật lộn với chứng dị ứng."
Mẹ càng nói càng gay gắt: "Anh có biết thị trấn trên thậm chí không có trường cấp ba không? Phó Yến sắp qua năm cuối rồi, con có quyền được hưởng nền giáo dục tốt hơn. Tôi chỉ cần anh bán mảnh đất này để mua nhà ở thành phố, cho Phó Yến học lên cao và chữa chứng dị ứng. Lúc đó tôi cũng không còn phải sống xa con. Tại sao anh không làm được?"
Phó Yến tháo mặt nạ oxy, dẫm bàn chân trần xuống mặt sàn lạnh thấu vào cốt tủy.
"Vậy tại sao em không thể bỏ được vẻ hào nhoáng của đô thị mà về nhà với con?" Phó Đình cắn răng vò tóc, mày cau chặt làm ngấn nếp nhăn trên trán, ngữ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535651/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.