Dường như về tới nhà, rượu mới bắt đầu ngấm, Phó Yến cảm thấy choáng váng, bước chân như đạp lên mây. Lâm Xuân Tư nhận ra điều đó, dìu anh ngồi xuống rồi đi rót nước nóng.
Phó Yến mông muội nhìn tấm lưng thẳng tắp của cậu. Từ lúc lên taxi đến giờ, cậu chẳng hé răng nói nửa lời, thần sắc cũng không thay đổi.
Anh biết cậu đang tức giận.
Nét mặt ráo hoảnh, lạnh lùng, không buồn ừ hữ tức là chàng trai của anh đang nổi nóng. Ngay cả trong lòng thứ cảm xúc dễ mất khôn ngoan nhất của con người thì cậu vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.
Lâm Xuân Tư vắt khăn trong nước ấm lau mặt, lau cổ cho đối phương. Sự câm lặng của cậu khiến Phó Yến cảm thấy buồn tủi. Anh níu lấy áo cậu, nài xin: "Em đừng tức giận..."
"Uống nước." Lâm Xuân Tư ngắt lời kê vành cốc sát môi anh, đút anh uống đến hết.
Phó Yến cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, vòng đôi tay run rẩy ôm eo cậu, khẩn thiết nài: "Tôi sai rồi. Xin em đừng tức giận."
Cậu bất động nhìn đồng hồ: "Anh có biết hiện tại là mấy giờ rồi không?"
Không để anh kịp trả lời, cậu lại hỏi: "Áo khoác của anh đâu?"
"... Tôi để quên."
"À, vậy là anh đi hộp đêm uống rượu tới khuya khoắt, say xỉn để quên áo khoác rồi còn chạy ra ngoài hứng gió lạnh... Anh lại muốn khiến em tức chết đấy hả?" Nói đến câu cuối, chàng trai gần như nghiến răng ken két.
Phó Yến nín thinh.
Dùng sự im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535622/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.