Lâm Xuân Tư dựa vào lòng Phó Yến, hương sữa tắm từ cơ thể anh quấn quýt quanh cánh mũi. Dù đã uống thuốc nhưng dạ dày vẫn cứ đau thắt, có cảm giác toàn thân suy sụp, kiệt sức.
"Phó Yến..." Cậu vòng tay ôm chặt cạnh sườn anh, trong mắt có chút trống rỗng: "Em không can đảm, không tự tin, không mạnh mẽ chút nào... Em sợ."
"Chim sơn ca của tôi, em sợ hãi điều gì?" Phó Yến đau đáu hôn lên tóc cậu.
Đôi khi tâm hồn chúng ta ngập tràn sự bơ vơ, trống trải, chẳng thiết tha ai, chẳng biết nên làm gì. Đó là cái cảm giác cả thế giới đã ruồng rẫy ta.
Vào năm cuối cấp, Lâm Xuân Tư bộc bạch với bác Cả rằng mình muốn theo con đường âm nhạc.
"Cháu nói gì vậy?" Bác cau mày, rất không hài lòng: "Cháu có biết học phí một năm của Nhạc viện là bao nhiêu không? Nếu theo hướng chuyên nghiệp thì phải học lên cao nữa. Số tiền bố mẹ cháu để lại chẳng đủ cho cháu học lên cao. Khoan nói về vấn đề tiền bạc, nhà chúng ta không nghèo đến mức thiếu cháu tiền học phí. Chúng ta luôn ủng hộ cháu tiến bộ trong học tập, nhưng nghĩ lại xem: bố mẹ cháu đều đã mất, hai bác thay họ chăm sóc cháu, dĩ nhiên mong cháu có tương lai tốt đẹp. Nếu cháu lựa chọn làm cái nghề của bọn tạp kỹ, con hát bán tiếng cười mua vui cho người ta thì mặt mũi của bác sẽ bị cháu ném đi đâu?"
"Nhưng mà bác, nghệ sĩ hay người biểu diễn tạp kỹ cũng kiếm sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535597/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.