Giọt rượu vang trên ngọn tóc men theo cằm rỏ xuống áo của gã đàn ông. Lục Lương Cát rút vài tờ giấy từ hộp trên bàn trà để lau mặt, nghiến răng: "Anh thô lỗ thật đấy." 
Phó Yến đặt ly xuống: "Cơ thể ngài Lục quý giá, tôi cảm thấy phải là chất lỏng đắt đỏ mới xứng 'dập lửa' cho ngài." 
Lục Lương Cát tức phát cười vò xấp giấy trong tay đi vào nhà vệ sinh vứt vào thùng rác. Hai mươi phút sau, hắn chỉn chu bước ra ngoài, tóc còn nhỏ nước. 
Phó Yến rót một ly rượu khác, nhàn rỗi ngồi trên sofa nghiên cứu nhãn hiệu rượu vang. 
Hắn lại cảm thấy tức anh ách, đốt một điếu thuốc để giữ bình tĩnh, cất giọng: "Vô công bất thụ lộc*. Tôi kể chuyện cho anh nghe, anh tính hồi đáp tôi thế này đây?" 
* Không làm thì không được hưởng. 
Không đợi đối phương đáp, hắn tiếp tục nói: "Bộ phim đang chuẩn bị khởi quay của tôi có một cảnh nhân vật chơi dương cầm, chi bằng anh cho tôi mượn tiểu tình nhân để quay cảnh này nhé?" 
Phó Yến uống cạn ly rồi cầm chai rượu tiến lại gần hắn. Lục Lương Cát thấy anh đột ngột nâng chai vang lên thì theo bản năng phòng bị, nhưng anh chỉ đặt đồ lên bệ cửa sổ, tươi cười búng vào cổ chai, "Chuyện đó phải để tôi hỏi vợ có đồng ý không." 
Ngữ điệu dạt dào tình cảm trìu mến này như một tảng đá lăn xuống chặn ngang lời bỡn cợt 'tiểu tình nhân' của Lục Lương Cát. Nhất thời cơn giận tan biến, hắn nản lòng cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535571/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.