Gần nửa đêm, bệnh viện vẫn bận rộn. 
Y tá đưa bệnh án đến: "Bác sĩ Lý, bên này có ba người." 
Lý Hảo đáp 'ừ', ký tên vào hồ sơ rồi đứng lên. Xa xa nhìn thấy bóng hình quen mắt, anh ta có chút ngạc nhiên sải dài bước chân, gọi: "Cậu chủ nhỏ?" 
Lâm Xuân Tư quay đầu, trên vừng trán có một vết thương dài cắt qua chân mày đã khô máu. 
Lý Hảo nhíu mày, vịn lưng ghế nói y tá để cậu cho mình, cầm nhíp gắp bông gòn thấm dung dịch sát khuẩn, liếc qua bệnh án: vết thương trên trán cần khâu, xương ngón út phải bị gãy. 
Anh ta nhìn xuống, thấy ngón tay út của cậu đã được nẹp lại. 
"Cậu chủ có còn chơi dương cầm không?" 
Lâm Xuân Tư thất thần vân vê chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, một lúc sau mới phản ứng lại: "Vẫn còn." 
Lý Hảo nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên trán cậu: "Tôi cứ nhớ mãi hồi chín tuổi, cậu chủ tự nhiên nằng nặc không chịu học dương cầm. Mặc kệ dỗ dành, quở trách thế nào, cậu chủ vẫn cứ lăn cù ra sàn nhà mè nheo, khóc lóc um sùm." 
"Có sao?" Cậu cảm thấy hình như đúng là có thật, nhưng vẫn hơi mờ mịt: "Sao tôi không nhớ gì hết?" 
"Có thật. Mẹ tôi và Lý Dạng cũng còn nhớ chuyện này. Tại đó là lần đầu tiên chúng tôi thấy cậu chủ nhỏ ương bướng đến cỡ đấy, nhất định không chịu học dương cầm." 
Nhờ thuốc tê nên Lâm Xuân Tư không thấy đau, tuy nhiên cái cảm giác kim khâu đâm vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535549/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.