Phó Yến đứng dựa vào tường hút thuốc, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu, lơ đãng nhìn hai người cảnh sát mặc thường phục tỉ mỉ xem xét cây dương cầm, thu thập manh mối. 
Hai người thợ khi tháo dỡ lớp gỗ ở bảng cộng hưởng đã phát hiện vết máu khô. 
Diệp Đình Châu búng tàn thuốc: "Cháu vẫn ổn chứ?" 
"Cháu ổn." Chân mày anh như thắt nút. 
Xong xuôi, Phó Yến theo hai người cảnh sát về Cục, thẳng tới phòng thẩm vấn. Phùng Kính ở trên hành lang, tốt bụng mở cửa cho anh, bảo: "Làm theo quy trình. Pháp luật không thiên vị một ai." 
Phó Yến trông kiểu gì cũng thấy ông 'bố' này trêu ngươi. Cho dù đã che đậy nhưng trong cái nhìn của ông vẫn tiềm ẩn nét hả hê như 'cuối cùng tôi cũng tóm được cậu vào phòng thẩm vấn rồi'. 
Hai lần trước, cả lần vô tình gây tai nạn, anh đều được lấy lời khai ở bệnh viện, chưa từng bước vào phòng thẩm vấn. 
Dưới ánh nhìn của ngài thanh tra Cục, Phó Yến tỏ ra vô cùng hợp tác. 
Hai người thợ và Diệp Đình Châu cũng được lấy khẩu cung. 
Sau khi hoàn thành nghĩa vụ công dân, Phó Yến mỉm cười nói với cậu Út: "Cháu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn dượng như vừa rồi. Ông ấy lo cho cháu đến mức không thể rời mắt khỏi cháu, cái nhìn trìu mến tới nỗi hận không thể trở thành người thẩm vấn để cháu bớt sợ hãi." 
Diệp Đình Châu: "..." Lạy hai 'bố con' nhà cháu, tui chỉ muốn làm một công dân an phận. 
Hai cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535526/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.