Chương trước
Chương sau
Bên dưới bức tượng của Tiểu Thiên đó là một cánh cửa đá rộng năm trượng, cao sáu trượng và dày một trượng. Phía trên đặt bốn cây hồn kỳ tạo thành bố cục Tứ Sát Hồn Trận, đây là một trận pháp phòng hộ cực kỳ mạnh mẽ.
A Ngưu bấm niệm và chỉ một về phía cánh cửa một cái, bốn ngọn hồn kỳ liền phát sáng lên và sau đó cánh cửa từ từ mở ra. Đó là một cầu thang dẫn xuống bên dưới mặt đất, cầu thang này có chừng năm mươi bật. Bước vào trong A Ngưu búng tay một cái thì những ngọn đuốt bên trong đó liền cháy rực lên và chiếu rọi khắp cả căn thạch thất.
Khi họ đi xuống đến cuối bật thang thì đó là môt căn phòng rộng lớn tầm hai mươi dặm, bên trong có chừng mười đấu đài rộng hơn trăm trượng. A Ngưu hướng mọi người về chính giữa căn thạch thất này đó là một đấu đài lớn hơn các đấu đài khác
-Những đấu đài xung quanh đa phần là giành cho các đệ tử thí luyện đấu với nhau !
-Cái chính giữa đó là dành cho các Đấu Hôn Sư !
-Nó rộng gấp ba lần và cực kỳ kiên cố để cho hai vị tha hồ tung chiêu của mình ra !
-Nhưng ta hi vọng đánh nhau nên có điểm dừng, không nên sinh tử giao đấu !
Hai người họ liền phóng về phía đấu đài, Âm Sứ Giả chỉ tay về phía nữ hồ yêu kia
-Ngưu Thành Chủ nói không giết ngươi nhưng cắt hết đuôi của ngươi thì ta nghĩ cũng không sao cả !
Vì Hồ Yêu kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay che miệng cười
-Như ta đã nói lúc trước, lấy trứng chọi đá thôi !
Âm Sứ Giả liền dùng ngón tay chỉ về phía trước, một tia sáng màu vàng từ ngón tay nàng phóng ra bay về phía Bích Ngọc. Nàng liền dùng chiếc đuôi hồ ly của mình đánh về phía nó khiến cho tia sáng đó bắn về một phía khác.
Ngón tay nàng mọc ra móng tay dài chừng năm tấc, rồi nàng cào mạnh về phía trước. Ba đạo ánh sáng hình cung màu lục bích bay về phía Âm Sứ Giả. Âm Sứ Giả chuyển mình né tránh nó rồi liên tiếp phóng ra ba đạo ánh sáng từ ngón tay về phía Bích Ngọc.
Bích Ngọc chỉ liếc nhìn ba đạo ánh sáng kia rồi biến mất, lúc xuất hiện đã ở phía trên Âm Sứ Giả. A Ngưu nhìn thấy chiêu này thì thầm nghĩ
-Bí Kỹ Hồ Tộc : Nhất Bộ Thiên Dặm !
Sao khi nàng di chuyển đến phía trên Âm Sứ Giả thì liền xoay người đá một cú về phía nàng khiến cho nàng trở tay không kịp liền bị một cước đó trúng vào vùng ngực và bay ngược về phía sau chừng năm trượng.
Rồi nàng vẫn với dáng vẻ yểu điệu đó mà cười
-Nếu Âm Sứ Giả mà bị ta đá một cú nữa thì e rằng cô sẽ thành nam nhân mất, mà cho dù không bị ta đá một cước đó thì cô cũng không khác nam nhân là mấy đâu !
Âm Sứ Giả sau khi bị một cước đó chấn lui về sau thì rất tức giận, khi nghe Bích Ngọc nói vậy thì nàng còn giận dữ hơn nữa. Liền dùng hai tay chỉ lên huyệt Thái Dương, Bích Ngọc đang tươi cười thì liền biến sắc và đuôi của nàng cũng từ trắng ngà chuyển sang đỏ rực.
Dương Sứ Giả nhìn thấy vậy thì liền biến mất đến khi xuất hiện đã ở bên cạnh Âm Sứ Giả rồi gạt hai tay của nàng xuống
-Ngưu Thành Chủ đã nói không được sinh tử giao chiến !
-Kết quả đã được chú định rồi !
Âm Sứ Giả cũng liền quay người đi ra khỏi đấu đài, Bích Ngọc nàng ấy cũng biến chuyển đuôi mình về trạng thái cũ. Rồi quay người về phía A Ngưu hành lễ nói
-Quà cáp thì tiểu nữ đã trao xong, lời cũng đã chuyển.
-Nếu ngài đồng ý liên minh tộc tiểu nữ thì hãy truyền âm vào ngọn trúc !
-Tiểu nữ xin cáo lui trước !
A Ngưu gật đầu đồng ý, sau đó nàng ta liền phóng ra khỏi thạch thất nhưng vừa mới đến cửa thì đã bị Dương Sứ Giả chặn đầu
-Bích Ngọc muội tại sao đi về sớm vậy !
Nói xong Dương Sứ Giả đặt tay lên vai Bích Ngọc, một cổ áp lực tựa như một ngọn núi đang rơi lên vai nàng thì bàn tay Dương Sứ Giả chỉ cách vai nàng chừng một phân thì sựng lại. A Ngưu đã đứng bên cạnh nàng và chụp lấy cổ tay của Dương Sứ Giả cười ha hã nói
-Nàng đấy đã có ý định về rồi thì Dương Sứ Giả cũng không cần níu kéo dùm bổn Thành Chủ !
Dương Sứ Giả cũng liền thu tay lại nhưng lại có một cảm giác là tay mình bị kẹt dưới một ngọn núi vậy, có cố cách mấy cũng không rút ra được
-Sức lực lớn quá, e rằng chỉ có Vương Thành Chủ mới có sức lực như thế này !
-Mình đã hiểu vì sao người này lại không có cận vệ !
A Ngưu thấy Dương Sứ Giả thu tay lại thì cũng nhẹ nhàng thả ra, Bích Ngọc cũng nhanh chóng cáo từ rồi dùng bí kỹ phóng đi. A Ngưu nhìn Dương Sứ Giả nói
-Hai vị đã đến đây thì là khách, ta sẽ dẫn hai vị thăm quan một chút Lôi Sát Thành này !
-Có được không !
Dương Sứ Giả thấy Bích Ngọc lúc này cũng đã đi xa rồi, với lại có Ngưu Thành Chủ ở đây thì cũng không thể làm gì được nên đành miễn cưỡng gật đầu. Ngưu Thành Chủ liền gọi người đến và dẫn hai người họ đi thăm quan Lôi Sát Thành, chừng nửa ngày sau thì mới cho họ đi về.
Sau khi Âm Dương Sứ Giả về đến Tam Vương Thành thì liền đến báo cáo với Thành Chủ, thành chủ là một nam nhân cao ráo, tóc dài đến ngực. Trên mi tâm là một hoa văn uống lượn như hình một con rồng vậy.
Hai người họ ngay lập tức báo cáo những việc về Lôi Sát Thành và chuyện của Tộc Hồ Yêu cho thành chủ. Khi hắn nghe đến quà gặp mặt của Tộc Hồ Yêu thì tức giận đập mạnh lên ghế khiến cho chiếc ghế vẫn y nguyên nhưng mặt đất bên dưới đã xuất hiện những vết nứt lớn
-Vậy ra chính bọn chúng là kẻ đã giết hại cháu của ta !
-Thù này không báo thì ta không phải là ta nữa rồi !
-Còn tên Ngưu Thành Chủ kia không ngờ lại có thực lực lớn như vậy, trước giờ cứ nghĩ hắn dùng hồn chiến đấu nhưng nào ngờ được.
Dương Sứ Giả ghé vào tai của hắn nói tiếp, không rõ nói gì nhưng sắc mặt tên Vương Thành Chủ kia liền biến sắc và hỏi ngược lại
-Ngươi có chắc không ?
Dương Sứ Giả gật mạnh đầu, rồi Vương Thành Chủ vẩy tay ra hiệu họ lui ra, thế là hai người họ liền lui ra, rồi hắn nhìn ra phía ngoài ngẫm nghĩ
-Đúng là phía sau Lôi Sát Thành có một vị cao nhân chống lưng !
-Khó trị rồi đây !
A Ngưu lúc này đang quỳ trước Tiểu Thiên và nói hết tình hình sự việc ngày hôm nay cho cậu biết. Tiểu Thiên suy ngẫm một hồi thì nói
-Nếu hai thế lực đó đã có mối thù từ trước thì ta nghĩ con nên là kẻ ở giữa giảng hòa nhưng không phải lúc hai bên thế lực đang mạnh như lúc này !
-Hiện tại nếu con nghiên bên nào thì ngay lập tức bên kia sẽ bị tận diệt, hiện tại thì con hay khoan trả lời nếu bọn chúng đến nữa thì hãy bảo đang bế quan.
A Ngưu liền lại ba lại rồi đi ra ngoài, khi cậu vừa bước đến cửa thì Tiểu Thiên hỏi
-Con luyện Nhật Nguyệt Công đến đâu rồi ?
Nghe Tiểu Thiên hỏi vậy thì cậu liền biến chuyển Nhật Nguyệt ra bên ngoài và xoay chuyển xung quanh bản thân mình. Nhật Nguyệt lúc này đã to chừng nửa trượng nhưng uy lực thì lại rất lớn, Tiểu Thiên liền gật gật đầu rồi để A Ngưu rời đi.
Sau khi A Ngưu rời đi thì Tiểu Thiên cũng lấy từ túi trữ vật ra hàng tá thần thạch bày ra trước mặt
-Hiện tại mình ước chừng khoảng năm năm nữa là mình có thể thích nghi với loại áp lực này rồi !
Thế là cậu lại tiếp tục bế quan hấp thu thần thạch chuyển hóa Linh Lực trong cơ thể thành Thần Lực. A Ngưu sau đó cũng tập trung vào việc nâng cao sức mạnh của Chiến Hồn Sư để đề phòng trong ngoài, A Ngưu gọi đến ba vị Đại Chiến Hồn Sư của mình đến, đó là những đồng đội đã chiến đấu với cậu ngay từ lúc bị làng phương Tây sang đánh chiếm.
Nhìn ba người đồng đội đã từng vào sinh ra tử với mình thì cậu nói
-Hiện tại ta nghĩ chúng ta nên mở rộng phạm vi của Lôi Sát Thành về phía Nam, các vị nghĩ thế nào ?
Lưu Tinh liền thi lễ cúi người trả lời, lúc này cậu Lưu Tinh này đã thành một đàn ông thân hình vạm vỡ, nhưng trong một trận chiến mở rộng phạm vi cậu đã mất một cánh tay
-Nếu Thành Chủ đã có ý định mở rộng phạm vi thì chúng thuộc hạ xin nghe theo !
-Nhưng không rõ việc hai phe thế lực kia ngài giải quyết đến đâu rồi ?
-Có cần phải liên kết với họ hay không ?
Lưu Tinh vừa nói dứt lời thì A Nhật tiến lên nói, A Nhật cậu ta dáng vẻ thì có phần cường tráng hơn và có khí thế vượt xa khi trước
-Hai phe thế lực kia cũng đã nhiều lần gây chiến với chúng ta, mặc dù đó cũng chỉ là những lần cạnh tranh nhỏ không có tổn thất Hồn Sư nào cả !
-Nhưng dù sao thì việc liên kết với một trong hai phe thế lực đó thì tốt không được bao nhiêu, nhưng xét về hại thì thần thấy khá nhiều !
A Ngưu cũng gật gật đầu, Lưu Tinh lại nói thêm
-Theo tình báo của ta thì hai phe thế lực đó dường như đang chuẩn bị giao đấu với nhau một mất một còn !
-Chuyện này có liên quan đến việc quà tặng ngày hôm nay !
A Ngưu nhìn về hướng Phá Thạch và hỏi
-Cậu nghĩ việc này như thế nào ?
Phá Thạch liền khom người nói
-Những chuyện này vẫn là nên để cho Lưu Tinh và A Nhật giải quyết thì hơn !
Phá Thạch với dáng vẻ vẫn như cũ, gần như là không có thay đổi gì nhiều so với trước, nếu có thì chỉ có khí thế hơn trước rất nhiều mà thôi. Cậu cũng là Chiến Hồn Sư mạnh nhất Lôi Sát Thành nếu không tính A Ngưu vào trong đó.
A Ngưu nghe Phá Thạch nói vậy cũng cười cười rồi nói
-Có lẽ sắp tới bọn họ sẽ kêu người đến thăm dò xem chúng ta sẽ chọn liên minh với phe thế lực nào.
-Cho nên nếu bọn họ có đến cứ bảo ta đang bế quan !
-Còn ba người thì cứ hoạt động như cũ, riêng Phá Thạch thì hãy nâng cao sức mạnh chiến hồn sư và mở rộng phạm vi !
Phá Thạch liền gật đầu đồng ý, A Nhật cũng liền nói tiếp
-Vừa có tin tình báo cho biết rằng phía Tam Vương Thành có một thế lực nào đó đến viện trợ !
-Trông có vẻ như là sắp đại chiến vậy.
A Ngưu suy nghĩ một lát rồi nói
-Đóng cửa thành, phong tỏa trong ngoài lại !
-Nhắc bên Phòng Hộ Kỳ Sư sẳn sàng mở đại trận phòng hộ bất cứ lúc nào !
Phá Thạch lên tiếng hỏi
-Thuộc hạ có cần ngừng mở rộng phạm vi không ?
A Ngưu lắc đầu
-Không cần !
-Cậu cứ tiếp tục làm, nên nhớ cẩn trọng vào !
Phá Thạch liền hành lễ cúi người
-Đã rõ !
-Vậy thuộc hạ đi trước để chuẩn bị !
A Ngưu gật đầu đồng ý, Lưu Tinh và A Nhật cũng xin phép cáo lui để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới của hai phe thế lực. Lúc này A Ngưu nhìn về phía bên ngoài
-Mình cũng nên bế quan rồi !
Lúc này Lưu Tinh đang nói chuyện với một hắc y nhân, hai người họ nói gì đó rồi tên hắc y nhân đó liền phóng đi.
Lúc này hai phe thế lực Hồ Tộc và Tam Vương Thành đang chuẩn bị cho cuộc chiến trả thù của mình, còn Lôi Sát Thành thì đóng cửa giữ vững thế trung lập.
Chừng ba tháng sau thì hai phe thế lực đó cũng đã bắt đầu giao thủ, không phải bọn họ không sợ Lôi Sát Thành sẽ thành ngư ông đắc lợi. Mà phía sau họ vẫn có hậu thuẫn phía sau nên dù cho Lôi Sát Thành có vào tấn công thì họ vẫn có thể chống trả lại, với lại họ cũng biết A Ngưu cũng sẽ không làm như vậy.
Cuộc chiến hai thế lực đó kéo dài chừng một năm trời thì mới kết thúc, phần thắng đã nghiên về Hồ Yêu Tộc. Thế là đại quân của Tam Vương Thành đành phải rút về thành, mặc dù chiến thắng nhưng Hồ Yêu Tộc cũng tổn thất rất nặng nề.
Đại quân đại bại của Tam Vương Thành sau khi về đến thành thì Vương Thành Chủ cũng không xử phạt hay là trách móc. Hắn ta liền nói với Âm Dương Sứ Giả
-Đến lúc thử món pháp bảo mới của chúng ta rồi !
Âm Dương Sứ Giả liền cúi người rồi rời đi, bọn họ đi đến một ngọn núi phía sau thành. Đây là một ngọn núi cao ba trăm trượng, họ đi tìm một hang động bị che bởi huyễn pháp mà chỉ có hai người họ biết cách vào ngoại trừ Thành Chủ.
Họ bấm niệm pháp chú thì huyễn cảnh liền mở ra một thông thạo dẫn vào sâu trong núi, hai người họ đi theo một thông thạo dẫn đến một động thiên. Bên trong có hơn trăm người canh giữ, bọn họ sau khi thấy hai người Âm Dương Sứ Giả thì liền cúi người hành lễ.
-Khởi động pháp bảo Nỏ Thần !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.