Chương trước
Chương sau
Tiểu Thiên thì tiếp tục tu luyện Nhật Nguyệt công và điều chế Ngũ Hành trong cơ thể. Còn Lưu Nhật Quang cũng đang tìm nguyên vật liệu để làm trận pháp. Thế giới tu chân này đúng là không nên tin tưởng ai quá nhiều, Tiểu Thiên cũng không phải là mười phần tin tưởng Lưu Nhật Quang.
Nhưng Tiểu Thiên thấy được trong ánh mắt Lưu Nhật Quang mười phần là có thù với Ngũ Hành Tông nên Tiểu Thiên cũng liền đặt cược vào Lưu Nhật Quang, với lại cho dù Lưu Nhật Quang có phản bội thì Tiểu Thiên cũng đã có một kế sách khác thoát thân.
Về phía Lưu Nhật Quang lúc này thì cũng không có suy nghĩ là sẽ phản ngược lại Tiểu Thiên mà đang dốc sức làm tốt phần mình
-Thù giết cha không đội trời chung !
-Ngũ Hành Tông ! Các ngươi sắp gặp đại họa rồi.
Tiểu Thiên ngồi trong phòng bắt đầu ngưng tụ Nhật Nguyệt, lại vừa vận chuyển Ngũ Hành, vừa khống chế Hỗn Độn. Làm cho cậu vả cả mồ hôi vì mệt mỏi
-Không được rồi ! Công pháp mình tu luyện mỗi một cái đều là vô cùng khó khăn để tu luyện.
-Nếu như có thể phân chia ra học từng món thì có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng làm thế nào nhỉ.
Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Thiên cũng từ trong thiền định mở mắt ra. Cậu nghĩ là ai đang gõ cửa, sau đó cậu đi ra mở cừa thì đó là ba người Thanh Nguyệt.
-Đã làm phiền Tiểu Thiên huynh rồi !
Tiểu Thiên nhìn thấy ba người này thì vui vẻ mời họ vào bên trong.
-Mời ba vị vào, phòng ốc đơn sơ chẳng có gì nhiều.
-Mong các vị đừng chê bai.
Sau đó họ được Tiểu Thiên dẫn vào trong, Thanh Nguyệt nhìn một vòng trong phòng rồi hướng mắt về chiếc bàn giữa phòng thì nhíu mày lại, sau đó ngồi xuống ghế cười nói
-Hèn chi Tiểu Thiên huynh đang ngồi xem đấu giá lại bỏ về, thì ra trong phòng còn có một vị nữ tử đang chờ nữa.
Tiểu Thiên lúc này đột nhiên cảm giác được một cơn lạnh sống lưng, nó còn lạnh hơn cả lúc cậu tu luyện Nhật Nguyệt công. Sau đó cậu nhìn về phía Thanh Nguyệt rồi đảo mắt về phía chiếc ly trước mặt nàng thì thấy trên miệng ly có một dấu son môi đỏ đậm trên đó.
Như Nguyệt thấy vậy thì cũng che miệng mà cười, con Tiểu Thiên gãi gãi đầu giải thích
-Hồi hôm đại ca và tẩu tẩu của ta đến chơi, ta cũng quên dọn dẹp.
Thanh Nguyệt nghe vậy cũng gật đầu, Tiểu Thiên cảm giác được mình vừa thoát khỏi hiểm cảnh. Cậu không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy, Như Nguyệt lên tiếng
-Tiểu Thiên huynh ! Nay huynh có rảnh không ?
-Tỷ của muội định mời huynh đi dạo phố đấy.
Thanh Nguyệt nghe Như Nguyệt nói vậy thì đôi mắt liếc sang nhìn Như Nguyệt, Như Nguyệt cũng che miệng cười cười. Còn Tiểu Thiên thì cũng cười cười gật đầu, Thanh Nguyệt thấy vậy cũng đứng lên rồi nắm lấy tay Tiểu Thiên phóng ra ngoài cửa sổ để lại hai người kia ở trong phòng.
Tiểu Thiên dường như đã hiểu được mọi thứ rồi, nhưng khi cậu nhớ lại Tuyết Liên khi cậu chặn đường ba tông thì nàng liền bay ra muốn cùng cậu đối đầu với ba tông cùng cậu, nhưng lại bị Đại trưởng lão ngắn cản. Cậu nhìn thấy hai dòng nước mắt từ nàng chảy xuống, hiện giờ cậu vẫn chưa quay về thì chắc nàng sẽ vô cùng lo lắng và buồn.
Điều này đã khiến cậu nhẹ nhàng buông tay Thanh Nguyệt ra, rồi cùng bay song song với Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt cũng không phản ứng gì mà bay song song với Tiểu Thiên
-Muội biết có một nơi này chắc hẳn huynh sẽ thích.
Tiểu Thiên gật gật đầu rồi bay theo Thanh Nguyệt, cả hai bay ra ngoài thành trì. Dù nơi đây cấm phi hành nhưng khi các tu sĩ canh gác nhìn thấy Thanh Nguyệt thì cũng không có lên ngăn cản. Rồi cả hai cùng nhau bay ra ngoài thành, Thanh Nguyệt dẫn Tiểu Thiên lên một ngọn núi rất to, cao chừng hai ngàn trượng.
Rồi Thanh Nguyệt bay vào một cái hang động, Tiểu Thiên cũng đi theo. Hang động này dẫn cả hai đi sâu vào trong núi, bên trong là một cái động rất lớn, Tiểu Thiên nhìn những khối thạch nhũ rồi nhìn về phía cái hồ nước lớn chừng năm mươi trượng kia. Trung tâm nó có một cái cây cao chừng mười trượng, táng cây rất to.
-Chúng ta cùng ngồi ở đây chờ !
Nghe Thanh Nguyệt nói vậy Tiểu Thiên cũng ngồi xuống cách Thanh Nguyệt khoảng một thước và chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra. Cả hai ngồi chờ một lúc thì Thanh Nguyệt quay sang Tiểu Thiên hỏi
-Huynh đã có người để mình quan tâm sao ?
Tiểu Thiên không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
-Là chàng đã chọn hay là ...
Không đợi Thanh Nguyệt hỏi xong thì Tiểu Thiên đã trả lời
-Là ta đã chọn nàng ấy !
Đột nhiên cái cây phía trung tâm hồ nước kia bắt đầu phát ra một màu xanh nhạt, ngay cả mặt nước dưới hồ cũng đang phát sáng, nó tạo ra một khung cảnh vô cùng đẹp. Chưa hết khi cái cây này phát sáng thì những con bướm từ dưới mặt nước bay lên, những con bướm này phát ra các ánh sáng đủ màu và đậu lên các cành cây. Dường như bọn chúng đang tô điểm cho cái cây này.
Rồi những con bướm này bắt đầu chia ra, có gần trăm con bay đến lượn xung quanh Thanh Nguyệt, nhưng chỉ có tầm hơn mười con là bay xung quanh Tiểu Thiên. Thanh Nguyệt nhìn đàn bướm bay quanh Tiểu Thiên thì đôi mắt nàng liền buồn đi.
Thanh Nguyệt thì để cho những con bướm này bay lượn xung quanh nàng, Tiểu Thiên cũng không xua đuổi đi
-Đây là cây Nguyệt Lão, còn đây là bướm tình.
-Bướm tình có thể cảm nhận được người đó có bao nhiêu tình cảm với người bên canh thì số lượng bướm tình nó sẽ nhiều lên. Bất kể tu vi gì, bất kể họ có giấu tình cảm của mình sâu như thế nào đi nữa thì bướm tình vẫn biết rõ được và tối đa chỉ có trăm bướm tính bay quanh họ.
Tiểu Thiên nghe thấy vậy thì nhìn vào số lượng bướm tình của Thanh Nguyệt và của mình thì cậu hoàn toàn hiểu rõ lý do vì sao mà Thanh Nguyệt lại dẫn cậu đến đây.
-Ta và nàng chỉ là lần đầu gặp mặt ! Vì sao nàng lại ... ?
Thanh Nguyệt liền lắc lắc đầu
-Ta và huynh không phải chỉ gặp lần đầu, ta và huynh đã gặp mặt rất nhiều lần rồi.
-Chúng ta đã gặp khi còn trong mơ.
-Nhưng độ khoảng hơn mười năm nay chúng ta đã không còn gặp mặt được nữa, muội cũng không hiểu vì sao ?
-Nhưng đến khi gặp huynh ở buổi đấu giá thì muội đã hiểu vì sao chúng ta không còn gặp nhau trong mơ nữa.
Tiểu Thiên nghe Thanh Nguyệt nói họ đã gặp mặt nhau trong mơ thì vô cùng ngạc nhiên và cậu dường như cũng đã nhớ được chút gì đó. Nhưng lại không thể nào nhớ rõ được, với thực lực của Tiểu Thiên lúc này hoàn toàn không khó để nhận ra nàng có nói dối hay không.
Chưa kể Tiểu Thiên còn được một khóa huấn luyện từ Kiếp lão để đọc nhân tâm của người khác. Với lại nhìn vào số lượng đàn bướm kia của Thanh Nguyệt thì cậu lại càng tin tưởng hơn, nhưng cậu lại không thể nhớ rõ nổi.
-Huynh đã từng nói một ngày nào đó chúng ta gặp nhau ở ngoài huynh sẽ dẫn ta đi về nhà của chàng.
-Nhưng có lẽ vì lúc đó chàng chỉ là một đứa trẻ phàm nhân nên không thể nhớ nổi, còn muội lúc đó đã có một chút tu vi rồi nên mới có thể nhớ rõ như vậy.
Tiểu Thiên nghe thấy vậy thì cảm giác được dường như thật là như vậy, đàn bướm xung quanh cậu lại càng tăng lên, Thanh Nguyệt thấy được đàn bướm vây quanh Tiểu Thiên càng nhiều lên thì vui vẻ kể tiếp
-Huynh cũng đã nói sẽ cưới muội, khi chúng ta về chung một nhà thì muội sẽ nấu ăn và chăm lo đàn con
-Còn huynh thì ...
Tiểu Thiên liền thuận miệng nói ra một cách vô ý thức
-Ta thì trồng hoa, tối chúng ta sẽ cùng ngắm trăng.
Thanh Nguyệt nghe Tiểu Thiên nói như vậy thì liền mừng rở mà đi đến ôm Tiểu Thiên
-Huynh đã nhớ ra rồi ! Huynh thật sự nhớ ra rồi !
Thanh Nguyệt vui vẻ ôm lấy Tiểu Thiên, lúc này đàn bướm xung quanh họ đã bắt đầu nhiều lên, nó đã lên đến hàng trăm con và càng lúc càng nhiều. Thanh Nguyệt thì càng ôm lấy Tiểu Thiên như muốn không thể cho cậu biến mất thêm lần nào nữa. Tiểu Thiên cũng đưa hai tay lên đặt vào vai Thanh Nguyệt rồi đẩy mạnh nàng ra xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.