Chuông tan học vừa reo, tôi đã lập tức chạy ra khỏi cửa phòng học, ko màng để ý đến hai kẻ nhàm chán đang quấn lấy nhau kia. Bởi vì thời gian còn sớm, tôi tùy tiện dạo quanh trường một chút, nửa tháng nay ko đến trường, sự thay đổi có thể nhìn thấy ở khắp nơi
Vô tri vô giác đi vào bãi đỗ xe bỏ hoang, nơi này từng là địa điểm bí mật của hai người chúng tôi, nơi này đã từng chứng kiến khoảnh khắc tôi vui vẻ nhất cũng như đau khổ nhất, đáng tiếc con vật nho nhỏ tôi nhung nhớ nhất đã ko còn ở đây
Tôi thở dài, đẩy cánh cửa vừa quen thuộc vừa xa lạ ra………….
Mọi vật vẫn như cũ, ko có gì thay đổi , túi sách của Kim Ánh Minh vẫn cô quanh như trước. Ở nơi Linh ngủ , vẫn còn thừa một ít thức ăn ko nhận ra hình dáng
Túi sách, bức tranh trong túi xách lần trước, đã bị bọn Tử Lôi xé nát. Linh tựa như một giấc mộng, khiến cho người ta ko rõ nó có thật sự tồn tại hay ko
Tôi ngồi xổm xuống, nhặt túi xách lên. Bên trong sao lại có nhiều tờ giấy như vậy? Tôi nhẹ nhàng đem xấp giấy rút ra……….
Là Linh!! Thật nhiều Linh!!
Linh nằm, Linh chạy, cả Linh đang chơi bóng………
Mỗi một bức tranh đều có ghi chú ngày tháng và chú thích
Ngày 15 tháng 11
Hôm nay, Linh rất vui, bởi vì vừa cho nó một quả cầu lên, nó chơi đến quá trưa, dưới ánh mặt trời…………..
Ngày 17 tháng 11
Hôm nay ngắm nó, nó dường như có chút bất an, chắc là đã biết sẽ rời đi……………..
Ngày 24 tháng 11
Nguyện và mình mang nó ra ngoại ô, nó vẫn ko tỏ ra hứng thú, luôn ở bên cạnh mình làm nũng
………………………..
Tôi ko ngừng lật lật xấp giấy trong tay, mỗi một trang được lật là một giọt nước mắt của tôi lại rơi xuống, không hiểu là vì vui vẻ hay đau xót. Tôi như nhìn thấy được Kim Ánh Minh, đang ngồi ở nơi này cẩn thận vẽ tranh về Linh……..
“Kẽo kẹt………………”
Tiếng mở cửa làm cho tôi đang đắm chìm trong cảm xúc tĩnh táo trở lại
Chẳng lẽ là Kim Ánh Minh? Tôi vui vẻ quay đầu lại……………..
Ko ngờ là Việt Mỹ! Nàng sao lại biết đến nơi này?!
“Cô tại sao lại trở về?” Việt Mỹ nhìn bức tranh trong tay tôi, sắc mặt trở nên trắng bệch
“Tại sao lại ko? Nếu có người nên đi, hẳn kẻ đó phải là cô, ko phải sao?”
Đối với người đã từng là bạn trước mắt này, tôi vẫn còn một chút hận ý
“Không ai tin tưởng cô đâu, cô cũng giống như tôi…………..”
“Cô? Tôi mới ko giống cô! Tất cả đều là do cô làm ko phải sao? hình chụp Kim Ánh Minh, cả vụ ảnh chụp hãm hại tôi…………..”
“Đúng! Đúng thế! Thì sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Người ở bên cạnh Kim Ánh Minh hẳn phải là tôi, chứ ko phải là Ma Thu Thu cô”
Nhìn Việt Mỹ như thế, tôi đột nhiên cảm thấy nàng thật đáng sợ
“Cô đã có Mông Thái Nhất tại sao còn muốn đùa giỡn Kim Ánh Minh? Cô đã muốn rời đi tại sao còn quay lại? Chẳng lẽ cô còn muốn nhìn thấy bộ dạng Kim Ánh Minh vì cô mất hồn mất vía , cô mới vừa lòng?”
“Tôi ko có………….”
“Cô ko có? Ngày đó ở hành lang , cô nhìn thấy hắn tại sao ko tránh? Có phải cô đã đoán trước rằng hắn nhất định chỉ bỏ rơi mọi người , thậm chỉ cả Hà Ảnh Nguyệt để tìm cô sao?”
Kim Ánh Minh đi tìm tôi? Ko thể, ko thể nào……………..
“Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm thì đã sao? Bất luận kẻ nào cũng sẽ tin tưởng Việt Mỹ nhu nhược này mà sẽ ko tin cô ,Ma Thu Thu!”Việt Mỹ đắc ý cười
“Nếu có ngoại lệ thì sao?”
Bắc Nguyên Ái tỷ? Nàng đang cầm một cái điện thoại di động đi tới “Cảm ơn cô đã nói cho chúng tôi biết hết mọi chuyện, tôi đạ thu tất cả vào điện thoại này”
“Việt Mỹ tôi cảnh cáo cô, ko cho phép cô chạm vào Ma Thu Thu…………..”
Tôi quay đầu lại, ko chỉ có mỗi Bắc Nguyên Ái tỷ mà còn có cả Mông Thái Nhất, Mộc tiên sinh…………….
“Xem ra chúng ta có thể đưa cho hiệu trưởng một lời giải thích xác đáng rồi” Mộc tiên sinh mỉm cười nói
“Giải thích?” Tôi có chút kinh ngạc nhìn mọi người
“Mộc tiên sinh và thầy hiệu trưởng đã lập ra một ước hẹn” Bắc Nguyên Ái tỷ mặc một thân trang phục công sở xanh lam vụng trộm liếc mắt nhìn tôi một chút “Nội trong vòng một tuần nếu đưa ra bằng chứng, chứng tỏ sự trong sạch của em, thì sẽ chính thức cho em đi học lại”
“Nếu ko thể thì sao?”
“Làm sao có thể ko thể? Số điện thoại nơi rửa mấy cái ảnh quỷ……………..cả những cuộc gọi kêu người mang em vào khách sạn…….”
Bắc Nguyên Ái tỷ thao thao bất tuyệt càng làm cho sắc mặt Việt Mỹ ngày càng xanh
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, thật sự may mắn………………
“Sẻ con, cô khóc cái gì a? Cô ko phải đã trở nên kiên cường rồi sao? Sao lại khóc………….”
Ngu ngốc, là người ta cảm động quá thôi. Đúng là ko hiểu tâm tư con gái, tôi trừng mắt nhìn tên ngốc trước mắt, dở khóc dở cười!!
………………………….
“Hay lắm, hay lắm, cuối cùng tôi cùng hoàn thành nhiệm vụ” Bắc Nguyên Ái tỷ vui vẻ vỗ vỗ tay
“Bắc Nguyên Ái tỷ! Cảm ơn!!” Tôi ko biết nên nói gì hơn
“Sẻ con, đừng cảm động như vậy a! Muốn tỏ lòng cảm ơn, vậy thì hôn tôi một cái cũng được!” Mông Thái Nhất vội vàng chạy lại gần
“Đúng vậy, thuận tiện cho tôi một phần” Bắc Thần Tinh cũng ko quên phần đem mặt nhích lại gần tôi
“Mông Thái Nhất, ngươi cho ta một chút yên ổn đi, tốt xấu hiện tại ta cũng là giáo viên dạy giảng dạy cho ngươi, ngươi cư nhiên lại ở trước mặt giáo viên kiêu ngạo như vậy, ngươi muốn chết a!!”
Giáo viên ?? Bắc Nguyên Ái tỷ??
“Còn ngươi nữa, Bắc Thần Tinh, đừng tưởng ngươi là em trai ta, ta sẽ tha thứ cho cái tính hoa tâm suốt ngày đùa bỡn nữ sinh của ngươi, để cho ta nhìn thấy lần nữa, ngươi nhất định sẽ chết………………..”
Cái gì? Bắc Thần Tinh?? Em trai??
“Bắc Nguyên Ái tỷ…………lúc nhảy sông ko phải chị đã nói mình là cô nhi sao?” Tôi nghi ngờ hỏi
“A……….chuyện đó hả…………lời nói tức giận của người muốn em cũng tin a?” Bắc Nguyên Ái tỷ ko khách khí gõ đầu tôi một cái
“Được rồi, được rồi, đi thôi………….” Bắc Thần Tinh thức thời vội chạy ra bên ngoài, tiếp theo sau đó là Mông Thái Nhất cũng kéo tay tôi chạy ra
Đột nhiên, tôi lại có một cái tâm trạng chưa bao giờ có : tâm trạng mong chờ ngày mai
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]