Chương trước
Chương sau
Sau khi thỏa thuận xong hợp đồng, Lục Úc phái nhân công bắt đồng tiến hành cất nóc, phối hợp với các đội thi công, trợ thủ bên Hoài Thành cũng tới, đúng vào thời điểm bắt đầu xây dựng.
Lục Úc không nhanh không chậm phân phó nhiệm vụ, như những chuyện này đã quá quen thuộc với anh, thậm chí còn rảnh rỗi đi xem nhà, tự mình lựa chọn ra mấy tiểu khu, đều là loại có chất lượng trung bình, nhưng lấy an toàn làm trọng. Cuối cùng chọn ra hai căn một phòng ngủ một phòng khách, vừa vặn đối diện nhau, khoảng cách cũng rất gần, mở cửa ra là có thể thấy đối phương.
Anh cầm chìa khóa mở căn phòng bên trái ra, đây là một căn phòng được trang hoàng vô cùng tỉ mỉ, sắc thái chủ yếu là dịu nhẹ thanh mát, mỗi một bộ đồ gia dụng đều vô cùng xa xỉ, hiệu quả trang trí rất tốt, nhìn trông có điểm đáng yêu, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Lục Úc dường như vô cùng hài lòng, hỏi trợ lý đứng bên cạnh: "Căn phòng này được không?"
Tâm tư của Lục Úc vô cùng thâm sâu, Lí Trình Quang vốn không hiểu rõ lắm, sau khi tới Trữ Tân lại càng đoán không ra. Đành phải nhìn sắc mặt anh, cố gắng phỏng đoán tâm ý của anh mà trả lời: "Căn phòng mà ngài xem trọng đương nhiên là rất tốt."
Lục Úc gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy thế, rất thích hợp." Anh dừng lại một chút, cầm chìa khóa đặt lên bàn, âm thanh leng keng vang lên: "Anh đem đồ của tôi dọn sang phòng đối diện."
Chuyện gì thế này?
Lí Trình Quang hồi lâu mới đáp lời, hỏi: "Ngài không muốn xem qua căn kia sao?"
Mi mắt Lục Úc khẽ rủ, tựa hồ như lưu luyến mà nhìn toàn bộ căn phòng rồi mới bước ra: "Không cần, căn phòng kia cậu là được rồi."
Vừa ra khỏi tiểu khu, Lục Úc nhận được một cuộc điện thoại, là của vị cục trưởng Trần kia.
Ông ta nhìn qua danh sách đã được sắp xếp trên tay nói: "Lục tiên sinh, những người bắt được lần này đều đã ở bên trong, có người cậu nói đến."
Lục Úc ngẩn người, năm ngón tay nắm chặt lấy điện thoại khiến những đầu ngón tay trở nên trắng xanh, anh không phải là một người dễ dàng để lộ cảm xúc của mình, ngày thường vô cùng khắc chế, nhưng lúc này lại không có cách nào khắc chế được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
"Quay xe lại, đến cục cảnh sát Minh An."
Sau khi cúp điện thoại, thanh âm trầm thấp của Lục Úc từ ghế sau truyền đến, làm Lí Trình Quang phải ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một màn kia bản thân hắn vô cùng kinh ngạc, ông chủ nhà mình nâng cằm nhìn những ánh sáng mơ hồ chiếu qua cửa xe, qua loa sửa sang lại cà vạt.
Thực giống như một chàng trai trẻ bình thường chuẩn bị đi gặp người thương vậy.
Bản tính của con người đều là như thế, Lục Úc cũng là con người, anh dẫu biết rõ hôm này mình không được phép xuất hiện trước mặt Bùi Hướng Tước, nhưng vẫn không nhịn được mà khẩn trương.
Hơn ba mươi phút sau, xe của Lục Úc dừng trước lối vào bí mật của cục cảnh sát. Cục trưởng Trần phái tâm phúc đến đưa hai người vào, tự mình sắp xếp phòng cho Lục Úc, bên trong có một màn hình, nối với máy giám sát ở phòng của Bùi Hướng Tước.
Tâm phúc của cục trưởng Trần là một người mồm miệng lanh lợi, dọc đường đi đã nói qua tình hình ở đây, chuyện này cũng coi như đã được giải quyết thỏa đáng, không có sai sót nào.
Lục Úc bước vào phòng, ánh mắt dừng trên màn hình. Trong phòng chật ních những công nhân của công trình trái phép kia, vóc dáng của Bùi Hướng Tước không cao lớn, người lại gầy ốm, đứng lui vào trong xó phòng, trên màn hình nối với máy giám xát mờ mờ gần như không nhìn thấy rõ. Lục Úc đến gần, đầu ngón tay chạm lên màn hình, chỉ một ngón tay thôi cũng đủ để che khuất bóng hình của Bùi Hướng Tước.
Đó là chim hoàng yến của anh.
Động tác của anh thập phần mềm nhẹ, thập phần yêu chiều, gần như khiến người ta cảm thấy anh đang chạm lên một đóa hoa xinh đẹp.
Trên thực tế đó chỉ là một bóng người mơ hồ mà thôi.
Lục Úc đứng im tại chỗ một hồi, cuối cùng xoay người định phân phó vài chuyện, không ngờ màn hình bên kia lại có động tĩnh.
Có người động chân động tay với Bùi Hướng Tước.
Giữa trưa hôm nay lúc ăn cơm, Bùi Hướng Tước hạ quyết tâm ngả bài với Chu Tam. Cậu gọi Chu Tam ra một góc, không nói gì, chỉ lấy di động mở đoạn ghi âm kia lên, công trường trống trải vang rõ từng lời hắn ta đã nói.
Sắc mặt Chu Tam dần trở nên u ám. Hắn ta duỗi chân ra dẫm nát một cục đất cạnh đó, không đợi đoạn ghi âm chạy hết, cười một tiếng the thé nói: "Bùi Hướng Tước, mày là do lão tử đem đến đây, tính kế lão tử thế này cũng coi là báo ân à?"
Bùi Hướng Tước làm lơ ông ta, ánh mắt sáng ngời không thèm chớp lấy một cái, chỉ lùi về sau mấy bước.
Chu Tam không biết Bùi Hướng Tước bị mắc chứng chướng ngại giao tiếp, lỗ tai và cổ họng của cậu đều không có vấn đề gì, chỉ là không thể giao tiếp với người khác cũng như hiểu họ đang nói gì, không phải là thằng ngốc nhiều lắm cũng chỉ là một đứa ngốc ngoan ngoãn biết nghe lời. Chu Tam thậm chí còn cho rằng bản thân mình là bồ tát cứu khổ cứu nạn đưa thằng ngốc này đi làm công, đã vất vả lại còn bị liên lụy, nó tạ ơn mình nhiều một chút, cũng là chuyện nên làm.
Không ngờ Bùi Hướng Tước không chỉ vô ơn mà còn dám đem những lời hắn nói ra đối chất với hắn.
Bản ghi âm đã chạy hết, Bùi Hướng Tước tắt điện thoại, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, viết lên đó mấy chữ.
Yêu cầu của cậu rất đơn giản, chỉ có hai điều, đưa lại thẻ chấm công và tiền lại cho cậu.
Chu Tam đột nhiên hung dữ, mặt đỏ bừng tức giận, đi lên nắm lấy cổ áo Bùi Hướng Tước, nâng quyền đấm xuống: "Mày là thằng nhãi ranh vô ơn, mẹ chết rồi còn đòi tiền làm gì? Đấy đều là phí vất vả của lão tử!"
Lời hắn ta nói một chữ Bùi Hướng Tước cũng nghe không hiểu, cho nên cậu vẫn vô cùng kiên định, không bị người khác ảnh hưởng, làm theo từng bước kế hoạch mà mình đã nghĩa ra ngày hôm qua. Đầu ngón tay cậu giữ lấy bàn phím điện thoại đang để ở trong túi, đang chuẩn bị nhận hai cú đấm nữa từ phía Chu Tam thì coi cảnh sát chói tai vang lên. Gần đó là kí túc xá của những người phụ trách thi công, bọn họ rất nhanh đã chạy tới. Sau đó cố gắng hòa giải, đôi bên đều lùi một bước, suy xét thiệt hơn, Chu Tam lùi một bước lớn hơn, cùng lắm cũng chỉ có thể trả lại thẻ chấm công.
Bùi Hướng Tước cũng không trông cậy Chu Tam có thể nhả chỗ tiền đã nuốt vào kia nữa.
Nhưng Chu Tam còn chưa kịp đấm cậu thêm cái nào đã nghe từ xa có tiếng ồn ào.
Có người hô to: "Cảnh sát, cảnh sát đến."
Thực ra tổ đội công trình không chính quy trái pháp luật như thế này vô cùng mạo hiểm, mọi ngày kiểm tra thường xuyên có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng hôm nay không giống như vậy, tiền của người phụ trách đi một vòng cũng không ai chịu nhật, mới mơ hồ phát hiện có chuyện lớn xảy ra. Cảnh sát điều tra cẩn thận một lượt tìm thấy một quyển sổ ghi chép cẩu thả viết một danh sách tên người thật dài.
Bên trong có tên của Bùi Hướng Tước.
Thế là toàn bộ người trong đội công trình bị mời lên cục cảnh sát làm việc.
Bùi Hướng Tước bị nhét vào trong xe cảnh sát chật ních người, kính xe bị lưới sắt bao lấy, nhìn thấy hai vị cảnh sát thân hình dáng cao lớn ngồi ở hàng ghế trước, cậu thật sự sợ hãi, Bùi Hướng Tước còn nhỏ, không hiểu mình phạm phải tội gì mà đến nông nỗi bị đưa đến đồn cảnh sát. Trên cả đoạn đường lắc lư xóc nảy, Bùi Hướng Tước cũng đã hiểu, bất luận xảy ra chuyện gì cậu chỉ sợ là sẽ không thể làm việc ở đây nữa. Nhưng cậu cũng không thể về kia, nơi đó không phải là nhà của cậu, mà là nhà của Bùi Hướng Long. Nơi công trường nho nho miễn cưỡng cho cậu nơi ăn chốn ở này lại khiến Bùi Hướng Tước cảm thấy yên tâm hơn.
Bùi Hướng Tước nghĩ nghĩ, liền thấy khổ sở, cuộn mình tránh vào một góc.
Tất cả mọi người bị giam trong một căn phòng nhỏ. Lúc đầu ai cũng lo lắng bị đưa đi. Nhưng sau đó cảnh sát lại nói, chỉ cần mọi người thống kê lại công tác của mình một chút là có thể đi về.
Quá trình này diễn ra rất lâu, hết người này ra lại đến người kia vào. Chu Tam phiền chán liền nghĩ tới Bùi Hướng Tước, thằng ngu dám đòi tiền mình.
Thế là hắn quyết định ngạy tại đây dạy cho nó một bài học.
Chu Tam trước đây cũng từng đánh lộn ở cục cảnh sát, rất hiểu quy tắc cùng điểm mấu chốt của nơi này, có thể đánh nhau, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được. Hắn chen qua đám hồ bằng cẩu hữu ở công trường, đem Bùi Hướng Tước đang nép ở một góc kéo ra, ném xuống đất, tát cậu một tát.
Bùi Hướng Tước đứng trước người đàn ông cao lớn này gần như không có một chút sức lực để phản kháng nào, cậu muốn giãy ra nhưng lại bị đám người đứng đó xem trò vui giữ chặt, cứng rắn mà bị cho một cái tát, một bàn tay hằn lên mặt.
Lục Úc quay đầu, vừa lúc trông thấy cảnh này.
Khí tức quanh người anh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, trên mặt có một tầng băng, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo: "Tôi vậy mà không biết, cung cách làm việc của cục cảnh sát Minh An lại lơi lỏng như thế? Phạm nhân có thể tùy tiện động thủ?"
Lục Úc luôn đứng ở vị trí cao, khí thế bức người, thủ đoạn cá nhân còn có chút không sạch sẽ, trong lời nói lại mang tia huyết tinh, ngay cả người như cục trưởng Trần cũng không chịu được mà rùng mình, vội vàng gọi một cuộc điện thoại, gọi người vào ngăn cuộc ẩu đả lại, sắp xếm cho Bùi Hướng Tước một phòng khác.
Thái độ của cục trưởng Trần có phần xấu hổi thỉnh tội: "Lúc nãy là do lỗi của bên tôi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, Lục tiên sinh muốn xử lý chuyện này thế nào?"
Ngọn đèn trong phòng mờ sáng, vóc dáng của Lục Úc cao gầy, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng, vẻ mặt khuất sáng không ai có thể nhìn ra, anh nhẹ nhàng cười nhướng mày ra vẻ khoan dung ôn hòa nói: "Tôi không hiểu về pháp luật, không biết ở cục cảnh sát mà đánh nhau sẽ phạm vào tội gì. Ở đây tổng cộng có 34 người, xử trí thế nào còn phải làm phiền cục trưởng Trần."
Lí Trình Quang đứng cạnh một câu cũng không dám nói.
Cục trưởng Trần đáp lời không ngớt.
Đợi đến khi ra khỏi phòng, Lí Trình Quang lùi về phía sau hai bước, Lục Úc đột nhiên dừng lại, bóng anh in trên mặt đất không ngừng dao động, thờ ơ giao phó: "Mấy người vừa rồi, cậu tìm tên trong danh sách của cục trưởng Trần, rồi đưa cho Lưu Xuân để bên cậu ta giải quyết." Lục Úc ngừng lại một lúc, tựa hồ như suy nghĩ một hồi mới nói: "Cũng không cần mạng bọn họ, đánh gãy hai cánh tay là được rồi."
Lưu Xuân ở Hoài Thành là một người rất có tiếng tăm, đao sắc chém xuống là dính đầy máu tươi, làm việc cho những người thuộc giới thượng lưu, Lí Trình Quang đã sớm nghe qua cái tên này. Chỉ là hắn thời gian anh ở bên cạnh Lục Úc còn chưa lâu, không được anh tín nhiệm, tiếp xúc cũng ít, nên chưa từng liên hệ với người này, đây là lần đầu tiên. Hắn sau khi ở cạnh Lục Úc nhiều năm mới được tín nhiệm.
Lí Trình Quang lấy tư cách là một người chuyên nghiệp cùng một trợ lý có chí tiến thỉ, cung kính khom lưng với Lục Úc, trả lời một tiếng.
Nên nói thế nào đây? Có người động đến Bùi Hướng Tước, người mà Lục Úc đặt ở đầu quả tim, cho dù là trước khi trọng sinh, Lục Úc cũng chưa từng động đến một ngón tay của Bùi Hướng Tước.
Anh vô cùng mất hứng. Đứng bên ngoài đợi một lúc, mới gọi một cú điện thoại.
Mà trong phòng nhỏ, cục trưởng Trần cố ý sắp xếp cho Bùi Hướng Tước một nữ cảnh sát ôn hòa điềm đạm, mang khăn mặt cùng đồ ăn vào trấn an cậu.
Lục Úc nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy Bùi Hướng Tước nép mình trên ghế rộng, lo sợ, nửa bàn tay ôm lấy má, phỏng chừng vẫn còn rất đau, nhưng lại không rơi một giọt lệ nào.
Tính cách của cậu dịu dàng, nhưng cũng rất cứng đầu. Lục Úc hiểu rõ, ở cạnh Bùi Hướng Tước nhìn năm, ngoại trừ lúc lên giường, Bùi Hướng Tước không khóc một lần nào, cho nên lại càng khiến người ta thấy thương.
Vị nữ cảnh sát kia biết Bùi Hướng Tước là đối tượng đặc biệt, cấp trên cẩn thận giao phó. Ở bên ngoài cô có nghe qua chút tiếng gió, đứa nhỏ này không nói được, liền suy nghĩ một hồi, viết ra giấy đưa đến trước mặt cậu.
"Có người tìm cậu?"
Là ai? Ai đến tìm cậu?
Bùi Hướng Tước cầm tờ giấy, cau mày, trong lòng thoáng lên tia mong chờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.