Thành Vĩnh Hòa soi mình lên cửa kính chỉnh lại tóc, đi đến gần bờ biển chỗ Bùi Hướng Tước ngồi, lộ ra nụ cười tự cho là phong lưu hào phóng: "Sao em lại ngồi đây một mình? Không đi bắt chuyện xung quanh sao?"
Bùi Hướng Tước đeo tai nghe, vốn đối với thanh âm bên ngoài không quá mẫn cảm, có thêm tiếng nhạc lại càng không nghe được người khác nói. Thành Vĩnh Hòa vốn định giả bộ lịch sự, đáng tiếc bản chất vốn chẳng tốt đẹp gì, không diễn nổi nữa, đưa tay giật lấy tai nghe của Bùi Hướng Tước, một tay khoác lên vai câu, giận dữ không nén được: "Em giả bộ cái gì? Sao không nói gì đi?"
Tiếng hát đột ngột dừng lại, Bùi Hướng Tước ngẩn người, quay người lại thấy không phải là Lục Úc, mà là một người xa lạ, hơn nữa có vẻ khá ồn ào.
Cậu đương nhiên không biết bắt chuyện với người khác là như thế nào, chỉ đơn thuần cảm thấy người trước mặt không có thiện ý. Cậu nghĩ như vậy, liền lùi ra sau.
Thành Vĩnh Hòa thấy tiểu mỹ nhân không vui, liền nén giận, định động tay động chân lần nữa, chỉ tiếng tay hắn còn chưa chạm đến vai Bùi Hướng Tước thì Lục Úc đã chạy đến, đá vào đầu gối hắn.
Thành Vĩnh Hòa bị đá cho quỳ hẳn gối xuống bờ cát, vừa vằn dưới lớp cát cò vùi mấy hòn sỏi, đầu gối bị mài đến phát đau.
Sắc mặt Lục Úc vô cùng u ám, nhưng vẫn thờ ơ nói: "Cậu muốn làm gì?"
Thành Vĩnh Hòa cảm thấy vô cùng quái dị, hắn không phải một người nhát gan, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen/1384696/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.