Sáng hôm sau mưa mới tạnh, những học sinh còn đang ở trên núi không thể chậm trễ thêm được nữa. Lúc Bùi Hướng Tước tỉnh lại, thầy cô giáo đã đưa học sinh xuống núi hết. An Tri Châu không kịp chào Bùi Hướng Tước đành phải để lại một tờ giấy cho cậu. Lục Úc đã xin nghỉ cho Bùi Hướng Tước, đùi cậu bị thương, không thể đi lại trong một khoảng thời gian dài, xuống núi lại càng khó khăn, vì thế Lục Úc dùng tiền mua cái biệt thự trên núi kia, đi đến đó so với đi xuống núi thuận tiện hơn nhiều. Chuyện này bàn bạc rất nhanh, tới chiều, chìa khóa biệt thự đã được đưa tới.
Lúc chạng vạng tối, mặt trời giấu mình sau tầng mây, ráng đỏ kéo dài đến tận chân trời, trên đỉnh núi bao một màu vàng chanh. Bầu trời tối mờ, Lục Úc quay lưng về phía Bùi Hướng Tước sắp xếp đồ đạc, chỉ nghe thấy cậu nhẹ nhàng hỏi: "Lục thúc thúc, phải đi rồi sao?"
Từ khi Lục Úc chấp nhận xưng hô "Lục thúc thúc" này, ba chữ này thường xuyên xuất hiện từ miệng Bùi Hướng Tước, hiện tại đã nói rất trôi chảy, không bị nói lắp.
Lục Úc không quay đầu lại, chỉ tùy tiện "ừ" một tiếng.
Bùi Hướng Tước bị thương, đi khập khiễng có hơi chậm, sẽ khiến hành trình bị chậm lại, cậu vò tóc, xốc chăn lên, cẩn thận duỗi chân phải ra, nhẹ nhàng cho chân trái xuống sàn, chỉ là chân còn chưa chạm sàn cơ thể đã bị bế bổng lên. Bùi Hướng Tước ngửa người về phía sau, cậu sợ tới mức vô thức ôm chặt cổ người phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen/1384675/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.