Hai người đi trên lối nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, lá liễu đung đưa.
Sống lưng Đào Thất thẳng tắp, tay cầm gậy, mắt nhìn phía trước, bên cạnh là Nhị Mao xách theo túi hải sản trong tay.
“Quả Đào, ánh mắt anh trai cậu nhìn cậu không thích hợp.” Nhị Mao nói.
“Có gì không ổn à?” Đào Thất hỏi lại.
“Lúc tôi gọi cậu là Quả Đào, ánh mắt kia như muốn giết chết tôi, thật sự rất hung dữ.” Nhị Mao liếc nhìn vẻ mặt của Đào Thất, phát hiện cậu vẫn bình tĩnh, không thẹn thùng không hoảng loạn cũng không co cứng bất an.
“Còn nữa còn nữa, sao cậu luôn nắm tay hắn vậy? Thế mà cậu lại không cho tôi dắt tay, chúng mình là anh em tốt cơ mà.” Nhị Mao nói rồi duỗi tay muốn cầm lấy tay nhỏ của Đào Thất, nhưng lại bị cậu tránh né.
“Tôi không phải là con gái, cậu dắt tôi làm gì.”
Trong lòng Nhị Mao thở dài, Đào Thất là quá cẩn thận hay là thật sự ngu ngốc đây, thế mà lại thành công tránh né từng câu hỏi, muốn hỏi cũng không hỏi ra được hình thức ở chung giữa cậu và “anh trai”, cùng với tâm tư của cậu đối với “anh trai”.
Nói bóng nói gió hỏi không ra được tin tức hữu dụng gì, lần đầu tiên Nhị Mao cảm thấy thất bại, chắc là đo hắn nghĩ nhiều đi, Đào Thất sẽ không thích Hoắc Lệ đâu.
“Nhị Mao, cậu không thích hắn.” Đào Thất khẳng định.
“Chúng ta không hổ là anh em tốt mặc chung một cái quần! Vậy mà cũng bị cậu nhìn ra, anh trai cậu nhìn có vẻ hơi nguy hiểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-tu-chui-dau-vao-luoi/1814929/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.