Hoắc Lệ nhẹ nhàng đặt Đào Thất lên giường, xê dịch chăn đắp thật kín, xoa xoa đầu cậu.
“Đi cùng em.”
Khóe miệng Đào Thất hơi nhếch lên, dụ người muốn hôn, ý cười trong mắt cậu dường như tràn ra, như là gió xuân tháng ba, thổi bay làn khói mù mịt trong tim người khác.
Ánh mắt Hoắc Lệ mang tia mê say, tay từ đầu Đào Thất chậm rãi chuyển qua mặt cậu, theo đường viền gương mặt, chậm rãi dời lên đôi mắt.
Loại cảm giác này, như bị ánh mặt trời nhìn chăm chú.
Rõ ràng Đào Thất sống phía sau ánh mặt trời, tiếp xúc với bóng tối, bị chửi rủa, vũ nhục, bị người khác đánh.
Nhưng từ khi Đào Thất cùng Hoắc Lệ sống chung lâu như vậy tới nay, cậu không mang một chút cảm xúc tiêu cực nào trong đôi mắt đó, ngược lại vẫn luôn mang tươi cười ấm áp, cảm giác giống như người khác phạm sai lầm đều sẽ được cậu tha thứ.
Đào Thất không vì xuất thân của bản thân mà cảm thấy tức giận và tuyệt vọng, tức giận mắng thượng đế bất công.
Sự sạch sẽ này, khiến trong lòng Hoắc Lệ nảy sinh bất mãn, rồi lại rất tò mò, rốt cuộc có chuyện gì có thể tác động đến cảm xúc trái ngược bên trong cậu.
“Nhưng chân em bị thương như vậy làm sao mà đi.” Hoắc Lệ nhịn không được muốn trêu chọc cậu một chút, để xem ánh mắt cậu có luôn cười như thế này không.
Đào Thất thản nhiên cười: “Vậy không đi.”
“Không thông minh chút nào.” Trong mắt Hoắc Lệ tỏ ra bất đắc dĩ, tính tình cũng rất ngoan cố, Đào Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-tu-chui-dau-vao-luoi/1814887/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.