8.
Vì trời mưa, đêm hôm ấy ta và Hứa Lưu Chiêu cuối cùng cũng dừng lại, nghỉ ở một khu miếu đổ nát ngoài thành.
Nàng tìm củi cùng rơm rạ, sau khi nổi lửa xong, ngồi trên đất cùng với ta: " Chờ mai vào thành rồi em tìm y quán lấy dược cho tay chị."
Ta yên lặng giấu tay ra sau: " Thực ra không có sao đâu, cũng không nghiêm trọng lắm."
Trên thực tế, miệng vết thương kia đã bị dây cương thô dày mài đi mài lại, đã trở nên máu thịt lẫn lộn.
Thật kì lạ.
Rõ ràng trước kia ta từng sợ đau nhất.
Dù cho chỉ không cẩn thận đạp vào góc bàn cũng khiến ta đau chảy nước mắt, Lâm Triệu còn nói đùa rằng ta yếu ớt, thấy ta khóc mãi không ngừng mới ôm ta dỗ mấy câu.
Mà hiện giờ.
Ngoài cửa mưa to gió lớn, ta nhìn chằm chằm ngọn lửa bập bùng trước mắt, nhẹ giọng nói: " Nếu như ngươi nói ta là người trong sách, vậy thì kể nhiều chút về chuyện trong cuốn sách đó đi."
Hứa Lưu Chiêu tùy ý nói vài chuyện, ta nghe được cứng đờ người, vô thức cúi gằm xuống đất, mặt trắng bệch.
" Tại sao lại như thế?"
Trong đầu là một đống hỗn loạn, ta mờ mịt nói, " Nếu bọn họ đối xử với ta như vậy, không có một chút nào tôn trọng và thương tiếc như vậy, ta tại sao lại thích bọn họ...."
" Chị coi, chị chỉ nghe chút chuyện xảy ra trong sách đã không chịu được rồi. Nếu bây giờ chị còn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-tan-vo/2611563/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.