Diệp Bạch Tư hoàn toàn không thể lý giải được logic của hắn.
Thế nhưng bây giờ anh không quan tâm đến Đoàn Sâm, anh đang tự hỏi tại sao hôm nay mình lại bốc đồng như vậy, nếu có thể bình tĩnh hơn một chút thì tốt biết mấy.
Uổng công anh làm trò cười cho Nhạc Lan xem, còn mất thể diện trước mặt Đoàn Sâm nữa.
Đoàn Sâm lén lút nhìn anh, lâu lắm rồi hắn mới được ngắm Diệp Bạch Tư ở khoảng cách gần như vậy. Rõ ràng đã từng là một người rất quen thuộc, vậy mà lúc này đây, ngay cả việc sánh bước với anh cũng là chuyện ngoài tầm với.
Nhưng dù thế đi nữa thì dường như cũng rất tốt rồi, chỉ cần anh lặng lẽ bước đến trước mặt hắn thôi, trong lòng hắn đã bắt đầu cảm thấy thỏa mãn.
"Chờ tôi một chút." Diệp Bạch Tư nói xong thì bước vào một cửa hàng quần áo, lúc đi ra, trên tay anh cầm một chiếc khăn quàng cổ và mũ, anh đưa chúng cho Đoàn Sâm rồi nói: "Anh che lại một chút đi."
Nếu là Diệp Bạch Tư của trước kia, anh nhất định sẽ tự mình quấn khăn quàng cổ cho hắn để che đi vết thương trên mặt. Còn bây giờ, hắn chỉ có thể nhận lấy chúng từ tay Diệp Bạch Tư, tự quấn quanh cổ mình, kéo cao chiếc khăn quàng cổ để che lại khóe miệng, sau đó đội chiếc mũ màu đen kia lên đầu.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Diệp Bạch Tư không bàn luận về việc hắn trông đẹp hay xấu hơn khi đội mũ và quấn khăn.
Mà Đoàn Sâm cũng không hỏi.
Suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-nuoi-tam-nam-da-bay-di-roi/1747031/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.