Chương trước
Chương sau
Thân thể của Đoàn Cao Sơn không gặp vấn đề gì lớn ngoại trừ bị bầm chỗ đốt xương cụt, cũng may là không tổn hại đến xương cốt.
Nhưng sự cố trục trặc thang máy vẫn dọa Hứa Tâm Nguyệt sợ chết khiếp, lúc bà vội vàng chạy đến đã nước mắt lưng tròng.
Hai vợ chồng nói chuyện một lúc, Đoàn Cao Sơn kể cho bà chuyện nguy hiểm xảy ra trong thang máy, Hứa Tâm Nguyệt vừa nghe đến việc Diệp Bạch Tư cũng có mặt lúc đó thì nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.
"Tốt quá rồi tốt quá rồi, may mà lúc đó có Diệp Diệp."
"Nhưng mà vì cứu tôi nên thằng bé bị thương, cũng không biết nó đang thế nào nữa."
"Chắc là Đoàn Sâm đi thăm thằng bé rồi nhỉ?" Dứt lời, Hứa Tâm Nguyệt lại lo lắng nói: "Tôi cũng đi xem một chút, phỏng chừng Diệp Diệp cũng không đợi để gặp nó đâu."
Lúc Hứa Tâm Nguyệt đến thì Diệp Bạch Tư đang dựa vào đầu giường đọc mail, anh thấy bà đẩy cửa ra thò đầu vào nhìn, trên mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng thì thở dài: "Bác gái."
"Ôi." Hứa Tâm Nguyệt bước vào, bà nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi: "Đoàn Sâm đâu rồi? Nó không ở cạnh con à?"
"Anh ta đang ở trên sân thượng ạ."
Đây là Kế Sách nói cho Diệp Bạch Tư biết.
Hứa Tâm Nguyệt cau mày: "Trời lạnh thế này nó lên sân thượng làm chi? Gió trên đó mạnh lắm."
Diệp Bạch Tư cũng không biết Đoàn Sâm đang lên cơn điên gì, anh nói: "Có khi là anh ta đang nghĩ không thông đấy ạ."
Hứa Tâm Nguyệt: "..."
Diệp Bạch Tư rũ mắt tiếp tục đọc mail, Hứa Tâm Nguyệt không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt bà dần dần trắng bệch, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Ở trong thang máy, bà vẫn nghĩ Diệp Bạch Tư không thể nào lạnh lùng như vậy được, anh không thể mặc kệ sự an toàn của Đoàn Sâm như thế chứ, mãi đến khi nhìn thấy Kế Sách ở tầng trên cùng thì bà mới nhất thời vỡ lẽ.
Vì Diệp Bạch Tư đã gửi tin nhắn trước đó nên Kế Sách cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy bà: "Bác."
Y đứng ở nơi khuất gió, còn Đoàn Sâm thì đang đứng thẳng tắp ở sân thượng phía trước, gió thổi bay một góc áo khoác đen của hắn, Hứa Tâm Nguyệt gật đầu với y, bà hỏi: "Diệp Diệp bảo cậu đến trông nó à?"
"Vâng ạ."
Hứa Tâm Nguyệt lộ vẻ yên tâm, bà bước vào trong cơn gió, thân thể gầy gò đột nhiên có chút không đứng vững.
Gió thật sự rất lớn, bà đi một mạch đến bên cạnh Đoàn Sâm, kéo hắn một cái: "Thằng con ngốc này, con đứng đây làm gì, mau đi xuống với mẹ, chút hồi lạnh rồi bệnh nữa bây giờ."
Đoàn Sâm vẫn không nhúc nhích, hắn đứng rất vững vàng, dường như hoàn toàn không cảm thấy lạnh, song trên thực tế thì thân thể đã hơi cứng đờ.
Hứa Tâm Nguyệt kéo lại chiếc khăn choàng cổ của hắn, sau đó bà lại túm hắn một lần nữa, rốt cuộc Đoàn Sâm cũng có phản ứng: "Đừng chạm vào con."
"Tên nhóc thối này, dù mày không sợ mẹ mày chết cóng ở đây thì cũng phải nghĩ đến vợ mình chứ, nó đặc biệt yêu cầu Kế Sách đến trông mày đấy, sợ mày nghĩ quẩn rồi nhảy lầu thì khổ, người ta còn đang bị thương mà mày cứ phải khiến nó lo lắng như vậy à?"
Đoàn Sâm căn bản không để ý đến Kế Sách sẽ thật sự đi theo lên đây, hắn cứng đờ quay đầu lại, chỉ thấy một cái góc áo giấu ở phía sau cửa.
"Em ấy sẽ không lo lắng cho con đâu."
Anh chỉ sợ đột nhiên mất một mạng người rồi mình bị liên lụy vô cớ mà thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Diệp Bạch Tư cũng không hy vọng hắn sẽ gặp chuyện không may thật, Đoàn Sâm đờ đẫn bị mẹ kéo vào thang máy, Kế Sách lẳng lặng đi xuống cầu thang cứu hỏa và đứng chờ ở tầng tiếp theo.
Việc kiểm tra thân thể của Đoàn Cao Sơn không có vấn đề gì cả, bác sĩ nói rằng ông có thể trực tiếp xuất viện. Đoàn Cao Sơn cũng không muốn nằm đần người ở bệnh viện lâu hơn nên kéo Đoàn Sâm cùng ra khỏi phòng.
Hứa Tâm Nguyệt nói: "Tôi đi chào Diệp Diệp cái đã."
Đoàn Sâm nói: "Em ấy không cần đâu."
Đoàn Cao Sơn nhìn hắn một cái, ông chậm rãi thở dài bảo: "Bà nghe Đoàn Sâm đi, chúng ta về nhà trước đã."
Nếu nói lúc bị từ chối ở trung tâm thương mại là đau thấu tim gan, hồn xiêu phách lạc, hắn vẫn có thể dùng não để hồi tưởng lại những kỷ niệm trong quá khứ. Còn bây giờ thì dường như tất cả những cảm xúc trên người hắn đều bị rút đi, khóc không ra nước mắt, chỉ biết đờ đẫn bàng hoàng như vậy.
Suốt cả đoạn đường cũng không nói câu nào.
Về đến nhà, Đoàn Vanh vừa liếc mắt một cái đã chú ý đến hắn, ông vẫy tay gọi: "Đoàn Sâm, con lại đây."
Đoàn Sâm giương mắt, chậm rãi bước qua chỗ ông, Đoàn Vanh lại nói: "Ngồi đi."
Một cái là mệnh lệnh còn một cái là động tác, Đoàn Sâm ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện ông.
Đoàn Vanh cầm trà lên rót cho hắn một chén, ông nói: "Sao, gặp phải nan đề đúng không, nói cho ông nội biết nào?"
Đoàn Sâm không nói nên lời, hắn nhìn nước trà bốc khói nghi ngút, vẫn không cử động.
Dường như đại não hoàn toàn không hề xoay chuyển, hoặc là, không biết phải bắt đầu xoay chuyển từ đâu.
Cả người hắn giống như một cỗ máy đã báo hỏng, toàn bộ dữ liệu đều bị xáo trộn hoàn toàn, không thể nhìn thấy cả chữ số '1' lẫn '0', không thể tìm thấy cả bắt đầu lẫn kết thúc, sắp xếp và tổ chức lại là điều bất khả thi.
Nói tóm lại, hắn đã hoàn toàn, hoàn toàn suy sụp rồi.
Ngay từ đầu hắn đã phán đoán sai về phần của Diệp Bạch Tư, điều này dẫn đến việc mỗi một con số trong các phép tính sau đó đều sai, chúng xuất hiện vào sai thời điểm cũng như địa điểm, buộc đáp án phải xuất hiện ở một nơi sai lầm, và cứ thế lặp đi lặp lại.
Rất nực cười.
"Đoàn Sâm?"
Đoàn Sâm mờ mịt giương mắt.
"Rốt cuộc bây giờ con đang nghĩ cái gì?"
"Em ấy là ông chủ của Kim Dược..." Đoàn Sâm cúi đầu, hắn vô thố nói: "Con đã sai từ lúc xem xét câu hỏi, mù quáng kiêu ngạo, hùng hồn viết ra hàng loạt đáp án sai nhưng lại tự cho là đúng. Con giống như một câu chuyện cười vậy, chỉ có... ngu dốt..."
Hắn khó khăn nói ra: "... Ngu xuẩn. Mới có thể như vậy thôi."
Hắn đã sai hoàn toàn trong đoạn tình cảm này rồi.
Còn đáng sợ hơn cả đồi bại, nhận thức suốt tám năm đã bị phủ định hoàn toàn.
Đoàn Sâm chưa bao giờ phạm sai lầm, chưa bao giờ, cuộc đời của hắn chính là như vậy, cho dù có đưa ra quyết định gì đi nữa thì nhất định đều là giải pháp tối ưu nhất, bất kể là góc độ chủ quan hay khách quan, không có ai xuất sắc hơn hắn cả.
Thế nhưng khi đối với chuyện của Diệp Bạch Tư thì hắn lại giống như một đứa học sinh tiểu học làm đề thi của tiến sĩ, tất cả mọi người đều cười nhạo hắn ngu ngốc, hắn lại cho rằng mọi người túy ta độc tỉnh* cho đến khi vị giám khảo duy nhất đích thân cho hắn một cái dấu x thật to.
* Câu gốc là "chúng nhân giai túy, ngã độc tỉnh": mọi người đều say, mình ta tỉnh.
"Phàm là con người, sao có thể không bao giờ phạm sai lầm được?" Đoàn Vanh trấn an hắn: "Có lỗi mà có thể sửa thì chẳng gì tốt đẹp bằng."
"Nhưng đó là Diệp Bạch Tư mà."
Trên đời này có rất nhiều sai lầm có thể mắc phải, song cố tình hắn lại phạm sai lầm trong chuyện của Diệp Bạch Tư.
"Đã không còn, không còn cơ hội nào nữa." Đoàn Sâm lắc đầu nói: "Cả đời này chỉ có một Diệp Bạch Tư mà thôi, nếu đã không có... thì sẽ không bao giờ có nữa..."
"Con không thử thì làm sao biết được?" Đoàn Vanh nhấp một ngụm trà, nếu nói trên người Đoàn Sâm lúc này là là một cái thế giới bi thảm, vậy thì ông lúc này chính là chốn bồng lai, hai người tương phản khá rõ ràng: "Ngay từ đầu con làm sai một bài thi không có nghĩa là con không đủ năng lực, bây giờ bài thi thật đã đến tay rồi, cứ bỏ cuộc như vậy thì không thấy đáng tiếc sao?"
Đoàn Sâm ngây ngốc nhìn ông.
"Trước kia ông rất thích thằng bé Diệp Diệp này, bây giờ còn có chút tán thưởng nó, còn lần này con lại khiến ông thất vọng vô cùng." Đoàn Vanh nói: "Đã làm chuyện sai còn rụt đầu như một con rùa, không dám nhận cũng không dám đối mặt, về mặt ý chí thì thằng bé đã bỏ xa con một khoảng rồi đấy."
"Diệp Bạch Tư không phải là một kỳ thi bình thường."
"Ý ông không phải là khuyên con đuổi theo thằng bé thật, cuộc sống là của con mà, con phải suy nghĩ thật rõ ràng. Nếu con thực sự chấp nhận sự thật rằng mình với Diệp Bạch Tư đã chia tay thì hai ngày nữa bảo mẹ giới thiệu cho con vài đối tượng xem mắt đi."
"Cái gì..." Vẻ mặt Đoàn Sâm nghi hoặc: "Ông bảo con đi xem mắt hả?"
"Con cũng nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi." Đoàn Vanh nói: "Lớn tướng như vậy rồi mà sao nhắc đến xem mắt vẫn ngạc nhiên thế? Dù sao con cũng không thể độc thân cả đời đúng không? Không có Diệp Bạch Tư thì sẽ luôn có người khác thay thế vị trí làm bạn đời của con mà."
"Không thể nào." Ánh mắt của Đoàn Sâm rốt cuộc cũng lấy lại tiêu cự, hắn không nhịn được nói: "Chỉ có thể là Diệp Bạch Tư thôi."
Bất kể là hình mẫu Diệp Bạch Tư nào đi nữa, ông chủ của Kim Dược cũng được, chim hoàng yến làm nũng trong lòng hắn cũng được, dù sao cũng nhất định phải là Diệp Bạch Tư.
"Nhưng Diệp Bạch Tư đâu có cần con đâu." Đoàn Vanh thở dài nói: "Con thử tìm xem, chắc chắn sẽ có người tốt hơn Diệp Bạch Tư mà."
"Không muốn nói chuyện với ông nữa."
Đoàn Sâm đứng dậy, Đoàn Vanh lại bảo: "Ôi, con phải tính cho mình một đường lui chứ."
Đoàn Sâm đã bước lên cầu thang, hắn quát: "Con không cần đường lui."
Không ngờ lại muốn hắn đi tìm người khác cơ đấy.
Đoàn Sâm không muốn nghe thêm một chữ nào nữa, hắn sải bước lên lầu, hung hăng đóng sầm cửa phòng lại.
Đoàn Cao Sơn đỡ kính, trơ mắt nhìn khí thế của hắn ào ào, ông nói: "Xem ra là trở lại bình thường rồi, bố, bố nói gì mà nó tức dữ vậy?"
"Bố bảo là tìm cho nó vài cô gái." Đoàn Vanh* nói: "Thằng nhóc này vậy là không được, ánh mắt quá cao, không biết phân biệt lý lẽ, kiêu căng ngạo mạn, nhiều khuyết điểm như vậy còn cảm thấy không ai xứng với nó... Đoàn Cao Sơn, sao mày sinh được một đứa con trai thế này vậy hả."
* Chỗ này có lẽ tác giả viết nhầm thành Đoàn Sâm nên mình sửa lại.
Đoàn Cao Sơn thuận miệng nói: "Chắc là do vô tình di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác đó bố ạ."
...
Đúng như kinh nghiệm của vị bác sĩ kia, sau khi lấy phim xong, quả thực chân của Diệp Bạch Tư không có thương tổn gì đến xương cốt, thế nhưng anh vẫn bị trẹo chân và phải dưỡng thương từ một đến hai tháng.
Diệp Bạch Tư lo cho em trai đang ở nhà một mình, chân bị thương cũng không cần phải nằm viện làm chi, cho nên anh nhờ Kế Sách lấy xe lăn đưa mình về nhà trước.
"Hôm nay lại phiền anh rồi." Trên đường về, anh cảm ơn Kế Sách, "Tạm thời tôi cũng không nghĩ đến người bạn nào khác, cảm ơn anh."
"Cậu cứ sử dụng tôi như trợ lý của mình là được, dù sao tôi cũng phục vụ lấy lương mà." Kế Sách nghiêng đầu mỉm cười, lái xe vào tiểu khu Trân Uyển.
Diệp Bạch Ngọc chưa từng nhìn thấy Diệp Bạch Tư bị thương, cho nên khi cậu vừa thấy chân của anh thì lập tức rơi nước mắt lã chã. Diệp Bạch Tư giấu chuyện thang máy gặp trục trặc, anh chỉ nói với cậu rằng là do mình bất cẩn thôi.
Chân của anh bị thương, công ty bên kia cũng chỉ có thể giao hết cho Kế Sách, Diệp Bạch Tư thở dài ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy rất có lỗi với Kế Sách từ tận đáy lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối năm anh phải thưởng lớn cho y mới được.
Nhất định phải thưởng nhiều hơn cả Đoàn Sâm luôn!
...
Tại nhà Đoàn, sau khi Đoàn Sâm vào phòng thì ném mình lên giường, nhờ có sự khai sáng của Đoàn Vanh, sự chú ý của hắn rốt cuộc cũng dần dần chuyển từ thừa nhận lỗi lầm sang người bạn đời tương lai.
Ngoại trừ Diệp Bạch Tư, hắn thật sự không thể nghĩ đến ai khác mà mình có thể ở chung đến hết đời.
Thế nhưng hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu xa với Diệp Bạch Tư như vậy, làm sao đối phương có thể chấp nhận hắn lần nữa đây?
Trong lòng Đoàn Sâm nghẹn ngào không chịu được, dùng sức chôn mặt vào trong chăn.
Năm giờ chiều, Hứa Tâm Nguyệt lên lầu đến gõ cửa, "Đoàn Sâm, mau ra ăn tối nào."
"Không ăn."
Giọng của Đoàn Cao Sơn đột nhiên truyền đến: "Sao hôm nay ăn sớm vậy?"
"Không phải vì cứu ông nên chân của Diệp Diệp mới bị thương à? Tôi đoán là thằng bé cũng không tiện tự mình xuống bếp nên làm một chút đồ ăn gửi qua cho nó, chúng ta cứ ăn trước đã, lúc đưa đồ ăn đến không phải là vừa khéo giờ ăn tối luôn sao?"
Đoàn Cao Sơn nói: "Bà chu đáo quá."
Hứa Tâm Nguyệt lại nói: "Đoàn Sâm, con không ăn thật à? Vậy mẹ..."
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Hứa Tâm Nguyệt chớp mắt, chỉ thấy hắn lướt qua mình đi thẳng xuống cầu thang.
Trên bàn ăn có hai cái cà mên, rõ ràng là có một cái dành cho Diệp Bạch Ngọc, Đoàn Sâm vừa ăn vừa không nhịn được nhìn hai cái cà mên kia chòng chọc.
Đoàn Vanh nói: "Đoàn Sâm, nếu con không bận thì chạy qua đưa đi."
Đoàn Sâm lập tức thu hồi tầm mắt, hắn thấp giọng nói: "Ai nói con không bận?"
"Không sao không sao." Hứa Tâm Nguyệt nói: "Con nói với ông Lý* rồi, để ông ấy đi đi."
* Này là ông Lý khác nha mọi người, không phải Lý Cận. =)))))))
Ông Lý là tài xế của nhà Đoàn, được bao ăn bao ở trong căn nhà cũ kế bên.
Đoàn Sâm liếc nhìn Hứa Tâm Nguyệt một cái, người nọ nở nụ cười hiền lành, hắn lại lập tức rũ mi xuống.
Mạnh mẽ và vào mồm hai miếng cơm.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, ông Lý bước vào: "Bà chủ, tôi ăn xong rồi, cà mên để ở đâu ạ?"
Ánh mắt của Đoàn Sâm dán vào người ông.
Bên cạnh lại có động tĩnh, ánh mắt của Đoàn Sâm lại chuyển qua hai cái cà mên kia, Hứa Tâm Nguyệt cầm mỗi tay một cái, bà bước đến chỗ ông Lý nói: "Phiền ông rồi, ông đi đường cẩn thận nhé."
Đoàn Sâm chậm rãi đặt đũa xuống, nhịp tim tăng tốc lên, lẳng lặng nhìn hai cái cà mên bị nhận lấy.
Ông Lý cười nói: "Bà chủ yên tâm, tôi bảo đảm là ngài Tiểu Diệp có thể ăn nóng hổi."
Hứa Tâm Nguyệt vui vẻ quay lại, thoáng nhìn vẻ mặt trầm lặng khác thường của Đoàn Sâm, bà nháy mắt với quản gia ở một bên, đối phương hiểu ý, lập tức nâng bước chạy ra ngoài.
Vài phút sau, cơm khô Đoàn Sâm đang buồn bực lại nghe thấy một hồi động tĩnh khác.
Quản gia Liêu một lần nữa đi vào, nói: "Bà chủ, hình như ông Lý ăn nhầm thứ gì đó, đột nhiên đau bụng không ngừng, trong nhà này cũng không có ai khác chạy được nữa, bà chủ xem..."
Hứa Tâm Nguyệt đảo mắt gọi: "Đoàn Sâm."
Đoàn Sâm nhìn bà.
"Chú Lý của con cũng lớn tuổi rồi, con thông cảm chút, chạy giúp chú chuyến này đi."
Đoàn Sâm trầm mặc vài giây, hắn lấy khăn lau miệng, sau khi thay giày xong thì nhận lấy cà mên trong tay quản gia, vô cùng hiếu thuận mà đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.