Triệu Tân Chi không ngờ Diệp Bạch Tư lại đứng về phía Ân Tự, Đoàn Sâm không lên tiếng, song hô hấp của hắn rõ ràng đã nặng nề hơn, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn tủi thân đến thế nào.
Tên nhóc thối tha này đáng giận thật! Triệu Tân Chi nhìn bộ dạng của y co rụt lại sau lưng Diệp Bạch Tư, cậu cảm thấy gan mình có chút đau.
"Tôi không có bắt nạt cậu ta." Đoàn Sâm nói: "Tôi chỉ đang nói sự thật, cậu ta chắc chắn đang cố ý."
Ân Tự ngước mắt, hơi thấp thỏm nhìn Diệp Bạch Tư, từ góc độ của y chỉ có thể nhìn thấy vành tai cùng một nửa gương mặt trắng nõn của anh.
Diệp Bạch Tư không quay đầu lại tranh cãi với y, anh nhìn Đoàn Sâm một lúc, con ngươi nhàn nhạt của đối phương bị ánh sáng làm cho sâu thẳm, sương mỏng lặng lẽ tản ra ngoài.
Diệp Bạch Tư vươn tay nắm lấy tay áo khoác của hắn, trực tiếp lôi người đến bên cạnh cửa trượt.
Ân Tự cất bước đi theo, Triệu Tân Chi lập tức túm y trở về: "Vợ chồng người ta có chuyện cần bàn bạc, bây giờ không có thời gian mang theo con nít đâu."
Ân Tự lùi lại, y dựa vào tường nói: "Tổ tiên nhà các anh quả thực di truyền cái tự cho mình là đúng."
"Cậu nói bậy bạ gì đó?"
"Anh Diệp đã nói kết thúc rồi mà các anh cứ mặt dày đến đây, các anh thậm chí còn không hiểu cả tiếng người."
"Thằng nhóc này mày thật sự thiếu..." Triệu Tân Chi giơ nắm đấm lên, Ân Tự trực tiếp nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-nuoi-tam-nam-da-bay-di-roi/1747013/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.