Buổi chiều Đoàn Sâm trở về, hắn vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn ngào ngạt.
Đúng như hắn dự đoán, cho dù Diệp Bạch Tư có bị ốm đi nữa, chỉ cần anh đạt được một chút ngon ngọt thì sẽ lập tức lấy lòng hắn.
Diệp Bạch Tư rất ngu ngốc, nhưng là ngu ngốc một cách đáng yêu.
Hắn đưa áo khoác cho bà Lưu, sau đó nhấc chân bước vào phòng bếp. Hắn tương đối rõ ràng phía sau sự ngọt ngào này của Diệp Bạch Tư chính là việc không thể không nhanh chóng chọn lấy một ngày để kết hôn.
Diệp Bạch Tư đang thái rau, bên hông đột nhiên bị một bàn tay quấn lấy, anh nhất thời dừng lại động tác.
Giống như lúc gọi điện thì nhất định phải để Đoàn Sâm cúp máy trước, bằng không hắn sẽ không vui, nếu như Đoàn Sâm xuất hiện ở trước mặt anh, vậy thì bất kể Diệp Bạch Tư đang làm gì cũng phải dừng lại, hết thảy phải đặt Đoàn Sâm làm ưu tiên hàng đầu.
Bờ môi của Đoàn Sâm dán bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Sao rồi, em thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừm." Diệp Bạch Tư nói: "Tôi hết sốt rồi."
Thế nhưng mũi anh vẫn còn hơi nghẹt, lúc này Đoàn Sâm có thể nghe ra, hắn lần xuống cánh tay của Diệp Bạch Tư, nâng ngón tay anh lên hỏi: "Sao em không đeo nó?"
"Nó là đồ cổ, tôi sợ mình sẽ làm hỏng."
Diệp Bạch Tư vẫn luôn tin rằng đồ cổ là để sưu tầm chứ không phải để sử dụng, tuy Đoàn Sâm không biết anh rốt cuộc đã cất chúng ở đâu, nhưng hắn đã thấy qua bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-nuoi-tam-nam-da-bay-di-roi/1746992/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.