Chương trước
Chương sau
Trò chuyện được vài câu với Lam Thiệu Thanh, Dung Chanh đi vệ sinh xong quay trở lại, bất ngờ khi chạm mắt anh ta. Hai người nhìn nhau không nói gì, lâm vào hồi ức, quá khứ như một thước phim dần ùa qua đại não.

Lam Thiệu Thanh dịu dàng nói: “Lâu rồi không gặp em, vẫn khỏe chứ? Công việc…có thuận lợi không?”

Dung Chanh bối rối nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Dạ khỏe, Bá tổng đối với em tốt lắm, công việc cũng ổn định…” Tuy nhiều lúc bị sếp lớn ức hiếp vô lý do nhưng lương cao, từ chức thì cậu ta lại tiếc.

Dụ Kiều Nga nhìn bên này ngó bên kia, cảm thấy không nên chen vào giữa hai con người bị tình yêu quật này. Bá Cửu Lục đúng là kỳ đà, nếu không có gã thì biết đâu chừng hai thanh niên này sẽ về chung một ô.

…Không biết tình yêu của cậu lên máy bay chưa nữa.

Nhưng làm sao mà lên máy bay được, hộ chiếu và giấy tờ xuất ngoại đã bị Bá Cửu Lục lấy trộm rồi. Trừ phi Lam Dực đi may bay riêng, nếu đi riêng thì làm gì xảy ra sự cố trên không nữa, cậu đúng là thiên tài tính toán Còn về tai nạn của chuyến bay làm nhiều người thiệt mạng trong tiểu thuyết, Dụ Kiều Nga chỉ có thể trơ mắt nhìn nó xảy ra, toàn bộ quá trình đều bị hệ thống cấm chat.

Nhưng cậu đã biết được một tin chấn động, tai nạn máy bay cũng không phải tự nhiên hay do xui, mà là do có người bày trò. Còn ai ngoài Dung Châu phản diện lớn nhất truyện. Hiện tại cậu không thể làm gì gã ta, nhưng cậu đã thuê thám tử theo dõi tìm chứng cớ rồi.

[…] Nó đã dặn không được trực tiếp can thiệp nhưng Dụ Kiều Nga không can thiệp thật, cậu chỉ gián tiếp gây chuyện thôi. Lam Dực vẫn ngồi trên máy bay, vẫn bay ra nước ngoài thì vẫn khớp với kịch bản, chỉ khác một đều là hắn chưa ngỏm. Cái lỗi nhỏ này nó vẫn có thể chỉnh được, để cho Bá Cửu Lục thừa kế gia tài của Lam Dực, còn rất nhiều cách khác.

Dung Chanh thấy Dụ Kiều Nga đứng im không nói gì, sợ cậu lạc lõng cho nên kéo nội dung cuộc trò chuyện về phía cậu: “Anh Kiều Nga, anh và anh Thiệu Thanh quen nhau ạ?”

Cậu ta rất thích Dụ Kiều Nga, dù rằng hoàn cảnh của hai người rất vi diệu, đều là tình nhân của Bá Cửu Lục, nhưng cậu lại chịu ra tay giúp cậu ta nhiều lần, không ghen tị cũng không thù ghét. Cậu ta xem cậu như một người anh trai hết sức thân thiết.

Dụ Kiều Nga cũng tỏ rõ mình không có hứng thú với Bá Cửu Lục nên Dung Chanh không hề ghen, cậu thích Lam Dực cả công ty ai cũng nhìn ra bằng ánh mắt. Cậu cũng nói, đến khi hết hạn làm tình nhân cho Bá Cửu Lục thì cậu sẽ mua nhẫn cầu hôn Lam Dực, theo đuổi hắn rồi hẹn hò yêu đương. Trình tự có hơi sai lệch một tí nhưng Dung Chanh rất hâm mộ Dụ Kiều Nga dám yêu dám theo đuổi dám hành động. Cậu ta có một nửa tự tin của cậu thì cũng không đến nổi bất an, suy sụp khi nhìn thấy Bá Cửu Lục và Dung Bạch cười nói vui vẻ.

Dụ Kiều Nga nghe vậy liền đáp: “Cũng không thân lắm, nhưng chắc là sau này sẽ thân.” Nhờ Lam Thiệu Thanh mà cậu có cờ thưởng công an trao tặng. Ngoài ra, nếu cua được Lam Dực, cậu sẽ thành anh dâu của người ta.

Cậu không biết quan hệ của Lam Dực và Lam Thiệu Thanh có tốt như bên ngoài biểu hiện hay không, nên không nói nhiều. Ai biết hào môn giàu nhất thành phố có drama ngầm gì hay không, nhưng cậu biết, hào môn giàu thứ hai thì drama một nùi.

Nói tới hào môn, chắc là sắp tới trích đoạn quan trọng thụ chính bị vu oan giá họa rồi-

“Là mày ăn cắp nhẫn của tao đúng không hả thằng điếm!”

“Trả lại đây!”

“Đồ thứ ăn cấp bẩn thỉu!”

Đó, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo rượt tới.

Dung Chanh bị Dung Hồng dùng móng tay bén nhọn chỉ vào khuôn mặt, giọng cô ta the thé vang dội, cả hội trường ai cũng nghe rõ ràng.

Có drama thì ai cũng muốn hóng, khách khứa đang bàn chuyện làm ăn với nhau đều ngưng lại, rũ mắt lắng tai nhìn về phía bên này hóng kịch hay.

Dung Chanh hoảng sợ, tìm kiếm sự che chở từ phía người anh em thân thiết, cậu ta bối rối, môi mấp máy không biết chuyện gì xảy ra để mà phản bác.

Tấm lưng nhỏ bé của Dụ Kiều Nga đột nhiên trở thành tổ chim, tấm khiên bằng thịt: “…” Cánh chim của anh nhỏ lắm, che không lấp bé đâu, bay qua dựa Lam Thiệu Thanh đi cưng.

Dung Hồng nói có sách mách có chứng bài bản đàng hoàng, cô ta bị mất nhẫn đính hôn mà người nhà chuẩn bị cho mình và Bá Cửu Lục lúc hai nhà đặt ra hôn ước. Dung Chanh vì ghen tị, yêu quá hóa hận trộm nhẫn, không để cho cô ta và Bá Cửu Lục kết hôn.

Nhà vệ sinh nam và nữ chỉ cách nhau có một bức tường, Dung Hồng đi vệ sinh trùng với lúc Dung Chanh đi vệ sinh, chắc chắn là cậu ta nhân lúc cô ả không chú ý trộm nhẫn.

Dụ Kiều Nga bội phục sát đất, kịch bản đổ oan chi tiết rành mạch không hề vấp giống như đã luyện tập từ lâu. Dung Hồng chắc phải bỏ không ít công sức mới nghĩ ra được.

Dung Chanh mặt trắng như giấy, biết mình bị đổ thừa, cố gắng phản bác: “Không phải, tôi không có lấy!”

Dung Hồng hùng hổ: “Vậy thì tao xét người! Kiểm tra coi mày có trộm hay không!”

“Hay mày sợ?!”

“…” Nhỏ này chắc chuẩn bị nhẫn rồi giấu trên người Dung Chanh trước, cho thằng bé một cú bắt trộm tận tay đây mà.

Dung Hồng có thể tác oai tác phúc ở bữa tiệc này cũng là vì có người chống lưng, ngoài Dung Châu thì còn ai nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.