Chương trước
Chương sau
Dụ Kiều Nga vừa nghe thông báo trừ 500 ngàn, không khỏi mắng má nó. Tiền mua hòm của cậu!

Hóa bi phẫn thành uy hiếp, cậu lập tức liền hành động, dám không hài lòng, cho dù cậu bị trừ hết tiền, cũng phải kéo cái đệm Bá Cửu Lục xuống suối vàng chung vui.

Bá Cửu Lục: “…” Ngậm ngùi làm bé ngoan.

[…Cậu đang uy hiếp bá đạo tổng tài đó! Mau rút tin nhắn lại đi!] Con chim này phản rồi bà con hệ thống ơi.

Dụ Kiều Nga gắp cho Lam Dực miếng sườn: [Im đi, miễn là tụi bây đau khổ.] Cậu chắc mình sẽ không xảy ra chuyện nên mới dám làm như vậy.

Chưa đầy một tháng đã bị trừ 1 triệu rưỡi, tiền đó, chứ không phải giấy đâu.

Hệ thống liền kiểm tra lại cài đặt, thông báo: […] Hô, không ảnh hưởng tiến độ làm nhiệm vụ là được, may quá, nó an toàn!

Lam Dực mí mắt giật giật, vờ như không thấy ăn một miếng sườn. Cậu ngồi kế bên, dù cho không muốn cũng có thể thấy, ai bảo màn hình iphone đời mới rõ nét quá làm chi.

Bảo mẫu thời nay, oách thật.



Ăn trưa xong, Bá Cửu Lục muốn đi trả tiền cơm đã bị gọi lại làm tài xế, đưa ba người về công ty.

Dụ Kiều Nga ngồi cạnh Lam Dực, đưa qua điện thoại: “Anh Lam, chúng ta kết bạn nha?”

Lam Dực chống cằm, khước từ thành ý của cậu: “Xin lỗi, tôi không dùng mạng xã hội.” Kết bạn qua loa với người lạ, lỡ cậu ta quấy rối tin nhắn thì sao.

Cậu liền đổi mục tiêu: “Chanh, chúng ta kết bạn đi? Nào cậu nghỉ làm ở chỗ Bá tổng thì tới tìm tôi.”

Dung Chanh vươn tay nhận lấy: “Được.” Kết bạn với một người giỏi giang như Dụ Kiều Nga, cũng tốt lắm, có thể học tập.

Lam Dực: “…” Là hắn nghĩ xấu cho người ta?



Bá Cửu Lục đang lái xe không thể miệng phun hương thơm với cậu: “…” Dám dụ dỗ nhân viên trong công ty của hắn, muốn trừ lương.

Dụ Kiều Nga nhìn hướng đi, nói với Bá Cửu Lục: “Qua cái đèn đỏ thì bỏ tôi xuống đầu đường, tôi đi bộ vô.”

Bá Cửu Lục chuyển tay lái, buồn bực: “Cậu coi tôi là tài xế nhà cậu đấy à?”

Dụ Kiều Nga nhướn mày: “Tiện đường mà, làm ơn đó.” Gia cầm này sắp nổi điên rồi, chuồn trước.

Lam Dực cũng muốn về nhà ngủ trưa: “Anh cũng về, thả xuống đầu đường là được.” Nhà hắn cũng ở trong khu này.

Bá Cửu Lục còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là chịu thương chịu khó đưa hai người vào tận cổng, tận chức trách làm tài xế: “…” Dụ Kiều Nga đúng là khắc tinh của hắn.

Dung Chanh nhịn cười tới vả vai run run, lần đầu cậu thấy Bá tổng bất lực như vậy, thật mới mẻ.

___

Hai anh đẹp trai đi bộ vào tiểu khu biệt thự, bảo vệ không cản lại vì nhận ra Lam Dực, còn Dụ Kiều Nga thì quá đẹp, ông ta nghĩ, cậu là tình nhân hay gì đó tương tự của hăn nên cũng không ngăn lại.

Dụ Kiều Nga và Lam Dực đi song song.

Khu biệt thự làm xanh hóa tốt vô cùng, ven đường trồng cây xanh, đường lót cỏ, công viên, hàng quán hai bên đường, tiện lợi không khác gì xã hội thu nhỏ. Mua được một căn ở đây, chắc bán thận cũng trả không hết quá.

Lam Dực mím môi: “Không tới nổi bán thận, tôi có thể giảm giá cho.”

Dụ Kiều Nga phản ứng lại, cậu lỡ miệng nói nhảm: “…Anh bán nhà hả?”

Lam Dực lắc đầu: “Tôi buôn bán giống như tiệm tạp hóa.”

“??” Người giàu nói năng khó hiểu thật, nhưng câu giảm giá này nói rất hay, cậu thích nhất là giảm giá, Lam Dực là người tốt.

[Hệ thống, rốt cuộc tại sao Lam Dực lại ngủm?]

[Hình như là tai nạn giao thông, sau đó không lâu thì phát hiện chết ở công ty. Cảnh sát không điều tra ra manh mối gì, chỉ nghĩ hắn thương chưa lành mà đã đi làm, rất yêu nghề.]



Nó cũng không rõ chuyện lẫn quẫn bên trong, vì tiểu thuyết lấy góc độ của Dung Chanh để kể nên những nhân vật cậu ta ít tiếp xúc cũng không được nhắc đến nhiều.

“…” Yêu nghề? Ai tin?

Dụ Kiều Nga liếc mắt nhìn người đàn ông thân cao chân dài, dáng đi thẳng tắp, góc nghiêng cũng cool đến độ làm nai con chạy loạn, không khỏi nhìn tới thất thần. Cực phẩm nhân gian ở ngay bên cạnh, cậu còn tìm hạt mè gì nữa?

Lam Dực nhíu mày dừng lại, cũng nắm cánh tay của cậu.

Dụ Kiều Nga khó hiểu, đứng im tại chỗ: “??” Anh ta muốn ra tay với cậu?

[…Hưng phấn cái mẹ gì?]

Hắn chỉ tay xuống mũi chân cậu: “Phân chó, cẩn thận chút.” Khu này nhiều người dắt cho đi dạo rồi cho đi bậy tùm lum, Dụ Kiều Nga hồn để trên mặt hắn, lỡ mà giẫm phải, hắn ngửi chứ ai nữa.

“…” Làm cậu đã chuẩn bị sẵn góc nghiêng quyến rũ, xinh đẹp để câu dẫn hắn. Kết quả là do phân chó?

Dụ Kiều Nga mặt vô biểu tình bước một bước thật dài lướt qua đống shit.

Lam Dực xem biểu hiện của cậu, hận không thể bây giờ đi lượm cục cớt đó ném vào mặt con chó, nhịn không được cười. Tính tình không nhỏ chút nào.

“Tới rồi.”

Dụ Kiều Nga thế mới biết, biệt thự đối diện với biệt thự của Bá Cửu Lục, là của Lam Dực.

Cậu thử mời: “Vậy anh có muốn vào trong uống miếng trà không?”

Lam Dực lắc đầu đi một mạch về biệt thự: “Lần tới đi, tôi có việc rồi.”

Dụ Kiều Nga tiếc nuối vào nhà, còn chưa cảm ơn hắn giúp cậu nữa.

Hai người ai về nhà người nấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.