Chương trước
Chương sau
Dung Chanh chỉ có thể nhịn, cậu cúi đầu mặc nước miếng Dung Hồng bay tứ tung. Cô ta là con nhà giàu, lại còn là hôn thê của Bá Cửu Lục, cậu chỉ là thằng làm công ăn lương, mất việc là mất hết tất cả, chỉ có thể nhịn.

Dung Chanh đã chịu đựng cảm giác bị nhục mạ không biết bao nhiêu lần, lúc trước làm ở quán bar, làm ở club, làm lau dọn, cậu đã sớm chai sạn.

Chịu đựng một chút là xong ngay thôi, Dung Chanh, mày phải ráng cười mà chịu, tiền lương không dễ kiếm!

Dưới quầy lễ tiếp tân rộng lớn, nhân viên cũng có không ít, nhưng không ai dám nói câu nào, im thin thít.

Dụ Kiều Nga khoanh tay trước ngực, sắc mặt âm u. Con nhỏ này không cần cái mồm nữa?

[Bình tĩnh đi anh em, Bá công xuống cứu thụ liền ấy mà-Ê!] Đừng có làm rộn!

Mắng 2 phút rồi mà vẫn chưa đã cái mồm, Dung Hồng còn muốn mắng ác hơn nữa, tốt nhất là cho thằng trơ trẽn này không thể làm ở đây được nữa!

Cô ta hăng say mắng tiếp: “Đồ đàn bà chỉ biết bán mông! Ba mẹ mày chắc tự hào lắm ha khi sinh ra đứa con mất mặt như mày, chắc cả nhà cũng chả ra gì. Mày điếc à! Còn dám trừng mắt tao?”

Dung Chanh có thể chịu đựng được cô ta mắng mình nhưng liên lụy đến bố mẹ cậu thì không thể được: “Thưa cô, bố mẹ tôi không-”

Cô ta rít lên: “Câm miệng! Mày còn dám trả treo!”

Dung Hồng giơ tay, muốn tát Dung Chanh.

Bộp!

Chờ Bá Cửu Lục xuống chắc mặt Dung Chanh bị đánh thành dép tổ ong rồi. Dụ Kiều Nga không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Cái tát cũng không có rơi xuống đầu mình, Dung Chanh kinh ngạc hé miệng, chớp đôi mắt nhìn lên, đối diện với tầm mắt của Dụ Kiều Nga, ngơ ngác.



Đẹp quá, là anh ấy đã cứu mình?

Ngầu quá xá!

Dụ Kiều Nga nắm chặt cổ tay Dung Hồng, dùng sức bóp mạnh, cười thẹn thùng: “Cô gái à, để móng tay dài như vậy thì đi vệ sinh bất tiện lắm đó nha.”

Cậu ôn nhu thâm tình: “Có, cần, tôi, cắt mẹ cái tay này giùm cô không?”

Những người chứng kiến: “...” Cậu đẹp trai này, nói chuyện nghe rùng rợn ghê. Không cần tưởng tượng bọn họ cũng có thể hình dung ra hình ảnh mỹ miều đó, đi nặng mà cần phải dùng tay chùi...

Hít hà!

Đáng sợ quá.

Dung Chanh lùi một bước nhỏ: “...” Xinh đẹp mà nói chuyện như giang hồ vậy anh?

Dung Hồng bị bóp cổ tay đau điếng, la làng: “Á! Đau tao, mày bỏ ra coi, thằng mất nết! Mày có biết tao là ai không! Bảo vệ đâu! Bảo vệ!”

Dụ Kiều Nga thả tay ra, nhìn mất vết cào rướm máu trên bàn tay, chậc lưỡi: “Cô là ai bộ quan trọng lắm hả? Làm gì được tôi đâu nào?” nguyên chủ da thịt non mịn đúng kiểu chàng thơ mềm mại, chim hoàng yến cần được nhốt lồng mà, mới dùng có tí sức đã trầy đỏ cả tay.

[Đừng có hổ báo cáo chồn sư tử, cậu là chim, không phải godzilla!] Mẹ nó còn làm cái mẹ gì nhiệm vụ nữa! Cậu ta còn nhớ mình tới đưa cơm không vậy!

Dụ Kiều Nga nghe tai này lọt tai kia, quan tâm tình hình của Dung Chanh, móc ra khăn giấy đưa cho cậu ta: “Không sao chứ em trai? Mồm miệng cô ta không được thơm, chắc lây mùi rồi, chùi chút đi.”

Dung Chanh cuống quýt, dùng hai tay nhận lấy, tượng trưng lau mặt hai cái: “C-Cảm ơn ạ.” Anh ấy cũng không đáng sợ lắm.



Dung Hồng đang ra sức lôi kéo cánh tay mình, cậu lại đột ngột buông ra, cô ta lảo đảo té lăn quay ra đất: “Á!”

Cô ta té ê mông, căm tức nhìn hai người: “Tao sẽ không để yên cho tụi bây đâu, khôn hồn thì cuốn gói ra khỏi Nam thành đi!”

Dung Hồng chỉ vào cả hai, nói với hai gã bảo vệ đã đi tới: “Đuổi cổ tụi nó ra ngoài cho tôi!”

Chờ đó đi, cô ta sẽ không tha cho hai đứa này, không làm cho bọn nó quỳ xuống liếm giày xin tha, cô ta là chó!

“Khẩu khí rất lớn, cô tưởng Nam thành chỉ có một nhà họ Dung của cô à?”

Quần chúng ăn dưa tinh thần phấn khởi: Tới rồi, nhân vật chính của cuộc cãi vã!

Bá Cửu Lục chờ cả buổi mới chờ tới điện thoại thông báo Dụ Kiều Nga đã đem cơm tới, vì làm cho Dung Chanh ghen mà hắn đã nhịn ăn tới bây giờ chưa có hột cơm vào bụng.

Hắn đang buồn bực không thôi, lại nghe trợ lý báo cho dưới sảnh đang có ồn ào, Dung Hồng gây chuyện đánh người, chỉ có thể trong ánh nhìn chết người của anh họ, căng thẳng xuống dẹp loạn.

Ting!

Thang máy chở Bá Cửu Lục và anh họ của hắn trong tiếng ồn ào chửi rủa của Dung Hồng xuống tới nơi. Cả quá trình hắn nghe không sót một chữ, sắc mặt xanh mét. Chửi Dung Chanh Gay chết tiệt còn không phải chửi hắn sao?

Hắn đang muốn xông pha anh hùng cứu mỹ nhân thì đã chậm một bước, Dụ Kiều Nga đã ra tay, còn rất đẹp trai cứu Dung Chanh: “...”

Hệ thống đầy ác ý: [Bá tổng bất mãn, trừ 500 ngàn VND.]

Dụ Kiều Nga cần gấp ống thở ô xi: “...” Bá Gia Cầm lại tới nữa, ông nội mày.

Làm nhiệm vụ có 999 ngàn, trừ hết 1 triệu, lậm qua tiền lương của cậu luôn rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.