Chương trước
Chương sau
Dụ Kiều Nga dời gót qua nơi khác ngắm cảnh, dùng một ngày thời gian nhìn ngắm nhân gian pháo bông.

Nam Thành nhộn nhịp phù hoa, đèn nê ông rực rỡ, tòa nhà cao tầng san sát, ngựa xe như nước chảy, trông cuộc sống ai cũng bận rộn kiếm tiền.

[Biết vậy thì mau làm nhiệm vụ kiếm tiền đi, ở đây mà làm thơ làm văn.]

Dụ Kiều Nga đi qua một cây cầu, được cho là từ thánh địa hẹn hò của các cặp đôi, Cầu Đôi Chim: “...” Chim có ở khắp mọi miền tổ quốc.

Nghe nói đứng ở trên này ngắm hoàng hôn chìm xuống biển, chim bồ câu bay đầy trời, tình yêu đôi lứa sẽ như chim liền cành ngay. Thật lãng mạn.

Mặt cầu khá rộng, còn được lát đá granite tinh tế chống trơn. Thành cầu điêu khắc hình các đôi chim công, chim uyên ương, thiên nga, còn có vịt: “...Kiến trúc thật độc đáo, sáng tạo.”

Cặp đôi đi qua đi lại cũng không ít, vì cũng sắp hoàng hôn rồi mà, nam nam, nữ nữ, nam nữ, đủ mọi thể loại tình yêu nắm tay nhau, tay trong tay.

[Một con chim độc thân như cậu, thấy dư thừa chưa?]

Dụ Kiều Nga một thân một mình bị kì thị đâm ra tự ái: “...Im mẹ mồm vào, tao vặt lông bây giờ.”

Ở phía trước có một cặp nam nam rất chi đẹp mắt thu hút sự chú ý của cậu, thụ cute công ngầu lòi, tiếc là tuổi hơi nhỏ.

“Hiên, cậu nhìn gì vậy?” Người cao hơn nhìn như lơ đãng nhưng luôn chú ý người yêu nhà mình.

Người tên Hiên chỉ tay vào một người đứng trên thành cầu: “Lăng, cậu thấy anh ta giống như muốn nhảy cầu không?”

Lăng liền túm cánh tay của người yêu: “Chắc là thất tình thôi, kệ anh ta đi, chúng ta mà kích động thế nào ổng cũng nhảy thật. Chúng ta qua bên kia chụp ảnh đi? Lâu rồi mới đi Nam thành mà.”



Hiên tay trong tay với người yêu, cưng chiều: “Ừa, đi thôi. Tôi nhớ gần đây có quán đá bào si rô ngon lắm.”

Hai thanh niên trẻ vừa nói vừa cười đi vụt qua, không thèm để ý kẻ sắp nhảy cầu tự tử nữa.

Dụ Kiều Nga há hốc, mồm miệng không rõ: “...Chuyện gì xảy ra vậy?” Bọn trẻ thời nay tri kỷ thật đấy, còn biết tâm lý của kẻ thất tình nữa.

[Lam Thiệu Thanh thất tình muốn nhảy sông thôi mà, làm gì mà kinh ngạc thế.]

Ra là Lam Thiệu Thanh muốn chết, còn tưởng ai-

Dụ Kiều Nga nghiệm ra gì đó: “Ủa? Anh ta là nam phụ si tình đó?”

Lam Thiệu Thanh bị từ chối tình cảm, lần trước Dung Chanh chỉ nói là sẽ suy xét thêm về lời đề nghị hẹn hò của anh ta. Lần này là thật sự từ chối, anh ta yêu Dung Chanh từ lâu rồi, chỉ là không dám nói ra, không ngờ lại để người khác thừa cơ cướp người đi.

Anh ta chán nản, không muốn tồn tại nữa, thấy Dung Chanh hạnh phúc bên người khác rồi cười chúc phúc, anh ta không làm được.

Lam Thiệu Thanh đứng trên thành cầu, gió lùa qua phất phới, ánh hoàng hôn cũng thật đẹp. Anh ta nhắm mắt, dang hai tay ra.

Tạm biệt cuộc đời-

Dụ Kiều Nga tốc độ ánh sáng lao lên, nắm lấy hai chân của Lam Thiệu Thanh, khuyên can: “Bình tĩnh đi anh bạn, có gì từ từ nói!”

Lam Thiệu Thanh sững sốt, cúi đầu nhìn lại, nhưng tâm ý đã quyết: “Cậu buông ra đi, tôi không muốn sống nữa.” Dung Chanh từ chối rồi, cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

Dụ Kiều Nga tha thiết: “Anh đi chết rồi mẹ già con thơ ở nhà anh thì sao? Ai lo cho họ đây?” Anh mà chết rồi thì ít một người làm kịch bản, ai cứu bé Chanh đây?

Lam Thiệu Thanh rất có hảo cảm với cậu thanh niên tốt bụng: “Trên tôi có anh trai, ảnh sẽ lo hết. Với lại, tôi độc thân.”



Dụ Kiều Nga ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp nhiễm ánh chiều, rất muốn đấm người: “Muốn chết thì lựa giờ lành tháng tốt mà chết, anh nhìn xung quanh đi, mấy đôi chim bị anh dọa sợ chết khiếp rồi kìa!”

“...”

Lam Thiệu Thanh ngây ngẩn cả người, nhìn mặt Dụ Kiều Nga muốn lọt tròng: “...Là em sao Dung Chanh?”

“...” Là con khỉ!

Thấy anh ta hiểu lầm, cậu cũng không giải thích nhiều, buông tay ra, anh ta liền tự động nhảy xuống mặt cầu, không tự tử nữa.

Lam Thiệu Thanh ôm chầm lấy Dụ Kiều Nga, cảm động rớt nước mắt, như chú chó tìm được chủ nhân: “Anh liền biết em cũng có tình cảm với anh mà!”

Dụ Kiều Nga bị dụi tới biến dạng khuôn mặt: “...” Thật là mắt què, vậy mà cũng dám nói chỉ yêu mình Dung Chanh.

Mấy cặp đôi xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng người yêu làm lành, thi nhau vỗ tay chúc mừng, còn gửi lời chúc phúc.

Dụ Kiều Nga: “...” Oan quá nha, bố mày còn chưa có mối tình vắt vai.

Có một người vỗ vai cậu, còn là người quen, cậu còn nhớ, cậu này tên Hiên: “Anh đẹp trai, xin lỗi nhưng mà, tôi ngỡ là anh ta tự tử nên đã báo cảnh sát rồi.” Cũng tại cậu quen tay.

Người tên Lăng còn bổ sung cho bạn trai: “Tại anh ta làm cho Hiên lo nên chưa đi kịp đi ăn đá bào đã vòng trở lại, nên tống vô ngục giam đi.”

Dụ Kiều Nga sắc mặt còn đẹp hơn màu hoàng hôn đang buông xuống mặt nước: “??”

Gì vậy hai em trai? Có gì từ từ nói nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.