Phương Dạ Âm nằm trong bệnh viện hết một tuần, trong lúc đó Mục Bạch cũng đã ghé qua hai lần.
Tần Việt Phương cũng không nói đến việc đề nghị cậu xuất viện, cậu cũng vui vẻ tự do tự tại ở trong đó.
Hai ngày nay dường như Tần Việt Phương bận rộn rất nhiều, Phương Dạ Âm đoán rằng lúc này hẳn là hợp đồng mà hắn đang giật lấy cùng Nghiêm gia đang bước vào thời kỳ chạy đua, không có hắn tới làm phiền, Phương Dạ Âm quả thực là sống rất thư thái.
Mỗi ngày tỉnh dậy ở bệnh viện, dì Lưu tới đưa cơm sáng, ăn xong thì xuống lầu đi bộ một vòng, cậu có cảm giác như quay lại đoạn thời gian nhàn nhã trước khi chết vậy.
Phương Dạ Âm ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ấm áp trên đầu, kéo chặt lại áo khoác trên người, tuy rằng mới vừa vào đầu thu mà sáng sớm trong không khí lành lạnh cũng đã đọng vài giọt sương sớm trên cành cây.
Hoa viên trong bệnh viện cũng không ít người già cùng trẻ con mặc đồ bệnh nhân đứng cách đó không xa ồn ào ngồi phơi nắng, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài hộ sĩ tới bắt người đi uống thuốc.
Phương Dạ Âm ngồi trên hàng ghế dài trên đầu có cành cây thường xuân dài mà phát ngốc, ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt, một nửa khuôn mặt chiếu rọi lấp lánh một nửa chìm trong bóng râm, cho dù mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình lại lộ ra vẻ tinh xảo hệt như thiên sứ xinh đẹp, làm người ta bị cuốn hút đến không thể rời mắt nổi.
Tần Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-bi-troi-buoc-boi-chinh-minh/918911/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.