*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy năm trước phải nhận trị liệu liên tùng tục, cơ bụng mà Sầm Duật luyện được trong bộ đội đã biến thành bụng bia nhão nhoét, cân nặng cũng tăng theo, thi thoảng Tưởng Ngự Hành lại nhéo thịt mềm ở bụng và cánh tay Sầm Duật, cười Sầm Duật là bé mập.
Lúc đó Sầm Duật hành động không tiện lắm, tuy rằng có thể đi đường, nhưng phần lớn thời gian đều ngồi xe lăn. Tưởng Ngự Hành bế Sầm Duật lên, gân xanh hằn đầy cánh tay, hơi bị trầy trật tốn sức. Sầm Duật ôm cổ Tưởng Ngự Hành, nói: “Em tự đi được mà.”
Tưởng Ngự Hành cúi đầu hôn chóp mũi của hắn: “Không sao, cứ để anh bế. Nếu không mai mốt muốn bế cũng bế không nổi.”
“Hả? Sao vậy?”
“Theo đà phát tướng của em, qua đợt này thành vua mỡ cỡ bự, anh muốn bế em chắc phải đi lắp hai cánh tay thép.”
Sau này sức khỏe Sầm Duật tốt dần lên, rèn luyện trở thành bài học quan trọng nhất mỗi ngày, tuy sức lực và bản lĩnh nay không bằng xưa, nhưng chí ít dáng người đã phục hồi, vai rộng eo thon, cơ bụng múi nào ra múi nấy, đường nhân ngư sắc như dao, hai chân căng đầy thon dài, ngoại trừ đống sẹo khó phai mờ, cơ thể của hắn có thể nói là gợi cảm không tỳ vết.
Đường nhân ngư
Người đẹp nhờ xương cũng nhờ da, Sầm Duật da trắng, nhiều năm dãi nắng dầm mưa cũng không rám đen, đống sẹo đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-bi-quan-hu/1353536/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.