Trịnh Tạ Thiên. "...". Nhìn bảng sơ yếu lý lịch ghi rõ 'ghét đánh nhau và yêu hòa bình', lại tự hoài nghi nhân sinh rằng sơ yếu lý lịch tìm được này có phải là bị làm giả rồi không?
"Nhưng ở đây nó ghi rõ cậu ghét đánh nhau". Trịnh Tạ Thiên đánh gãy đường lui của tên giả mạo này.
Cố Mộng Điệp cũng chẳng ngại làm giả thân phận, chính là nói dối đến nghiện rồi. "Vậy chắc cái đám làm hồ sơ đó nghe nhầm đó, tai có vấn đề mà đi làm nhà báo thì đúng là khổ thân người được phỏng vấn".
Trịnh Tạ Thiên. "...". Tố Quy Phục, mày lấy cái thằng giả mạo này ở đâu ra vậy?
Anh không nói gì nữa, vì dù có nói người kia vẫn sẽ tiếp tục tìm những lời nói dối đến chi là hoàn hảo để nói chuyện với anh, vì thế trên xe ngoài tiếng động cơ và tiếng còi xe bên ngoài thì cũng chẳng phát ra âm thanh nào nữa.
Cố Mộng Điệp nhìn xung quanh xe một vòng, sau đó dừng ánh mắt trên người Trịnh Tạ Thiên quan sát một hồi, ngay khi ánh mắt chạm vào đôi tay to lớn có vết chai nhưng không thô tục của anh thì hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi. "Hai ngón áp út của anh đâu rồi?".
"Ăn rồi". Trịnh Tạ Thiên thản nhiên đáp rất nhanh, cứ như đang chờ câu hỏi này của cậu vậy.
"...". Cố Mộng Điệp bị câu trả lời này làm cho đứng hình vài giây, cảm thấy có chút không quen khi bị đối xử như vậy. "Nhà anh nghèo đến mức không có tiền cho anh ăn luôn à?". Mãi một lúc sau cậu mới tự não bổ ra 7749 cái kịch bản máu me về chặt tay để lấy thức ăn, cảm thấy như vậy mới đúng là phong thái mà tên này nên làm.
"...". Trịnh Tạ Thiên siết chặt điện thoại trên tay, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể mới bật ra được một câu. "Đầu Khỉ". Đầu Khỉ là tên biệt danh trong đám đàn em. "Dừng xe".
Đầu Khỉ vừa nghe được mệnh lệnh của lão đại, nhanh chóng không có bất cứ hành động dư thừa nào liền dừng xe lại ngay lập tức, gần như là vừa dứt câu hắn liền phanh xe lại vậy.
Trong xe là một mảnh yêu tĩnh, cả đám trên xe không dám hít thở mạnh , vì bọn họ biết ý nghĩa của việc dừng xe này lại mang hàm nghĩa gì, chính là Cố Mộng Diệp này không được thu nhận ah!
Cố Mộng Điệp thắc mắc vì sao lại dừng xe, vì thế hỏi. "Anh mắc vệ sinh à? Muốn đi tiểu tiện tại chỗ?". Cảm thấy ý nghĩa của dừng xe này với Trịnh Tạ Thiên cũng có khả năng, vì thế Cố Mộng Điệp còn tri kỉ vươn người ra mở cửa xe bên cạnh Trịnh Tạ Thiên, làm động tác mời thầm nghĩ làm vậy sẽ được thêm điểm cộng trong mắt anh.
Cả đám đàn em trong xe. "...". Mạch não này cũng quá...
Trịnh Tạ Thiên đen mặt lại, gần như là sự bình tĩnh của ngày hôm nay đều dồn hết vào thời điểm này vậy, giọng đầy kìm nén mà nói. "Người xuống xe là cậu".
Cố Mộng Điệp còn đang ngồi bên kia chờ đợi, nghe thấy câu này thì đầy đầu đều là dấu chấm hỏi. "Không cảm ơn, tôi không mắc". Còn nghĩ tên này hẳn là nghĩ cậu cũng mắc nên mới tốt bụng mời cậu đi cùng, nhưng anh có lòng tốt đó nhưng tiếc là cậu hiện tại chưa mắc.
"....". Đám đàn em trên xe gào thét trong lòng, liên hồi muốn nhắc nhở người kia đừng tự tìm chết nữa làm ơn xuống xe trước khi muốn sống.
Cố Mộng Điệp cảm nhận được ám hiệu của đám người đằng trước, cậu quay đầu nhìn thì thấy bọn họ đang điên cuồng lắc đầu có người thì nháy mắt làm dấu xuống xe, ngay cả Tố Quy Phục ban nãy giả điên thì bây giờ là đang điên cuồng dùng mọi ngôn ngữ hình thể biểu đạt với cậu.
Tiếc là mạch não này của Cố Mộng Điệp không sài được vào việc suy luận, và đánh hơi mùi nguy hiểm bên cạnh, còn tri kỷ quay đầu nhìn Trịnh Tạ Thiên nói. "Đám đàn em của anh hình như bị tật hả? Nếu đưa đám này đi đánh nhau có phải rất phiền không, vậy chi bằng đuổi chúng hết đi cho bọn chúng về dưỡng bệnh".
Đám đàn em làm ơn bị mắc oán. "....". Lão đại anh cứ việc đuổi người, bọn em sẽ không cản đâu.
Trịnh Tạ Thiên bên kia giơ tay nắm lấy cổ tay của Cố Mộng Điệp, không chút thương hoa tiếc ngọc mà kéo người kia đi ra cùng với mình, Cố Mộng Điệp không ngờ người này lại mạnh như vậy, dù có vùng ra cỡ nào cũng chẳng thoát ra được, cậu hơi cau mày cảm thấy không quen khi rơi vào thế yếu.
Vừa ra khỏi xe cả người Cố Mộng Điệp đã bị quăng thẳng xuống đất, cả người bị ném như vậy khiến xương cốt Cố Mộng Điệp cũng muốn nát ra theo cú ném này, cậu ngẩng đầu đáy mắt đều là hận ý nhìn Trịnh Tạ Thiên từ trên cao.
Lúc bắt gặp ánh mắt nhìn người như nhìn người chết của Trịnh Tạ Thiên, Cố Mộng Điệp liên tưởng đến ánh mắt của Thẩm Nhạc Thần, ánh mắt của y cũng như vậy, mà đây cũng là loại ánh mắt mà cậu ghét nhất!
Trịnh Tạ Thiên không ngờ Cố Mộng Điệp bị ném mạnh như vậy mà còn có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh như vậy, đã vậy còn nhìn anh bằng cặp mắt đầy hận ý nữa chứ, chỉ là đối với anh người này chẳng là cái đinh gì, cũng chẳng để trong lòng. "Tôi không cần một đàn em như cậu".
Cố Mộng Điệp nghe vậy bật cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nói. "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, một là đỡ tôi dậy hai là trở thành kẻ thù của tôi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]