Cố Mộng Điệp bảo Trịnh Tạ Thiên dừng tại đây là được rồi, cậu đang định xuống xe thì bị anh giữ tay lại, cậu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông luôn giữ vẻ mặt nghiêm trang kia đang lúng túng, ấp úng nửa ngày mới nói. "Phải gọi điện thoại, không được để người khác ức hiếp, việc trong tầm tay thì làm, ngoài tầm tay thì nói với tôi".
Nghe lời nhắc nhở này đã hơn ba lần Cố Mộng Điệp tỏ vẻ ghét bỏ, gật đầu bừa trả lời qua loa rồi xách vali đi đến cổng lớn gặp bảo vệ ở đó, bảo vệ canh cửa thấy người tới là đại thiếu gia Cố Mộng Diệp thì kinh hãi, kiên quyết lắc đầu không cho cậu vào còn muốn gọi điện báo cảnh sát, chỉ sợ người này trốn ngục bị cảnh sát truy lùng, dù sao cũng là người mang tiền án nên lão cũng rất sợ người này nhỡ đâu thiếu thuốc lên cơn điên cầm dao đâm mình thì ai đền mạng?
Nhưng còn đang bấm số điện thoại bàn gọi điện thoại cho cảnh sát gần đây, thì chiếc xe ở đằng xa chở vị đại thiếu gia này còn chưa đi, cánh cửa bên trái đột nhiên mở ra, người đàn ông thân cao vai rộng một thân vest nghiêm trang, cao lãnh đầy quyền lực và đáng sợ đi đến gần, bảo vệ còn đang đợi đầu dây cảnh sát bên kia bắt máy, mồ hôi cũng đã chảy ròng ròng rồi có biết không.
Cố Mộng Điệp còn đang tính sử dụng nắm đấm giải quyết vấn đề thì bị bóng đen to lớn đằng sau che hết người, Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen-bi-chieu-hu/2949755/chuong-30.html