Chương trước
Chương sau


Trịnh Tạ Thiên: ?

Anh nhìn hai chữ 'tôi đói' mà đầy thắc mắc, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi, đói thì ăn đi nhắn với anh làm cái gì? Đừng nói cái nghĩa 'đói' này là muốn giết người đấy nhé?

Cố Mộng Điệp: Chính là đói! Cố gia không cho tôi ăn!

Trịnh Tạ Thiên: Thì đi ra ngoài ăn?

Cố Mộng Điệp: Không biết đường, không có tiền.

Trịnh Tạ Thiên: ...

Trịnh Tạ Thiên: Ra ngoài cổng đi, tôi đến đón cậu.

Cố Mộng Điệp tắt điện thoại đi ra ngoài khuôn viên đứng đợi người đến đón, ông chú bảo vệ lúc trước vẫn còn đứng canh gác ở trước cổng thấy cậu đi ra thì nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, ông vội vã lùi xuống cười cười lấy lòng cậu rồi chạy vào căn phòng bảo vệ.

Thấy thái độ của bảo vệ như vậy cậu cũng chẳng quan tâm lắm, đứng đợi bên ngoài tầm mười lăm phút thì chiếc xe hơi quen mắt kia từ xa đi đến. Cố Mộng Điệp đi lại chỗ xe rồi mở cửa ra nhìn người đàn ông bên trong xe.

Trịnh Tạ Thiên vẫn như mọi khi, một thân tây trang nghiêm chỉnh toát ra mùi tổng tài bá đạo, nhưng không kém phần nghiêm nghị hung dữ của lão đại băng đảng, anh nâng mắt nhìn Cố Mộng Điệp đang thản nhiên ngồi ghế phụ. "Chào chú". Cố Mộng Điệp vẫn thản nhiên như xe của mình mà cài dây an toàn vào, còn tri kỉ thân thiện mà chào một tiếng với người bên cạnh.

Ghế còn chưa ngồi nóng, thì câu đầu tiên Trịnh Tạ Thiên nói ra lại chẳng liên quan gì đến câu chào hỏi kia của cậu. "Thích mách lẻo đến vậy sao?".

"?". Cố Mộng Điệp nghe vậy thì đầy đầu là dấu chấm hỏi, não bộ chưa theo kịp lối suy nghĩ của ông chú 'ba mươi tuổi' này, mãi một lúc mới biết anh đang muốn nói gì, liền vào vai nhân vật chính đáng thương bị gia đình ghét bỏ nói. "Không phải chú bảo đến Cố gia nếu chịu uất ức gì thì phải nói với chú còn gì?". Lời nói ra như muốn tố cáo Trịnh Tạ Thiên là người cho phép trước, chứ cậu cũng chẳng muốn đâu.

Trịnh Tạ Thiên nghe vậy thì im lặng một lúc rồi thở dài nói. "Hai từ uất ức này của tôi với cậu hình như mang ý nghĩa khác nhau thì phải". Quả thật mạch não của cả hai không có một chút gì gọi là tâm linh tương thông.

"Ý chú muốn nói là gì?". Cố Mộng Điệp vẫn còn đang trong vai đại thiếu gia nhà họ Cố đáng thương, giả vờ lau nước mắt vốn không tồn tại, sau lại giả vờ như hiểu ra lời nói của Trịnh Tạ Thiên thì làm một bộ mặt đau lòng, như bị ruồng bỏ. "Chú không muốn bảo vệ cháu nữa sao?".

"...". Trịnh Tạ Thiên nhìn cái người một câu đều là diễn kịch hai câu đều là giả vờ đáng thương hề hề, thì không khỏi mắc cười, nhìn xem đã ra dáng một tiểu bạch liên hoa có gai rồi đó. "Dừng ngay cái vở kịch chú cháu tình thâm này đi, tôi nổi một tầng da gà rồi".

Cố Mộng Điệp bị chê diễn xuất liền trở về mặt lạnh, buồn chán mà nói. "Chí ít cũng nên hưởng ứng theo người ta một chút chứ, đúng là người già có khác giỡn chẳng vui một chút nào".

Trịnh Tạ Thiên. "...".

"Không nói nữa, đi ăn sáng rồi đến công ty Cố gia phá một chút". Cố Mộng Điệp lấy điện thoại ra chơi game, vừa chơi vừa nói với Trịnh Tạ Thiên bên cạnh.

Trịnh Tạ Thiên - Đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng khác gì một chú tài xế tốt bụng. "...". Rồi nhìn xem ai là lão đại ai là đàn em!?

.

Bữa ăn sáng rất nhanh đã xử lý xong, Trịnh Tạ Thiên lái xe đưa Cố Mộng Điệp đến công ty của Cố gia, chiếc xe hơi sang trọng dừng dưới tòa nhà tập đoàn, nơi nơi đông người qua lại giờ lại chẳng có ai đi qua, hẳn là mọi người đã vào công ty làm việc hết rồi.

Cố Mộng Điệp tháo dây an toàn rồi xuống xe, đứng dưới tòa nhà nhà cao tầng, cậu giơ tay lên che mắt mình, bàn tay thon dài xinh đẹp cản đi ánh sáng gắt phát ra từ những tia nắng buổi sáng chiếu lên những ô cửa sổ tòa nhà phản lại, khóe môi khẽ giương một nụ cười tinh nghịch, hệt như một tinh linh xinh đẹp hạ phàm xuống nhân gian, tìm thấy thứ bản thân thích thú rồi đi đến đó phá phách.

Trịnh Tạ Thiên nhìn bóng lưng đằng sau của Cố Mộng Điệp khẽ mỉm cười, tuy thời gian ở gần nhau không nhiều nhưng anh luôn có một cảm giác thân thuộc với đứa nhóc này, mà hai từ cảm giác này đối với anh là hai từ chưa từng có trong cuộc sống của anh, một người sống theo lý trí nên anh chưa bao giờ để tình cảm lên hàng đầu, nếu như vậy thì cả tập đoàn và băng Hắc Bạch có thể đã sụp đổ từ lâu.

"Mộng Điệp". Trịnh Tạ Thiên từ đằng sau gọi lại Cố Mộng Điệp đang muốn đi vào tập đoàn Cố Phất - Tên công ty của Cố gia, Cố Mộng Điệp bị gọi liền quay đầu lại, hơi nhướn chân mày nhìn anh đầy mặt đều là hoang mang, một mảnh muốn hỏi 'chú còn cái gì muốn nói nữa sao?'.

Trịnh Tạ Thiên ngoắc tay ý bảo cậu lại gần phía anh, Cố Mộng Điệp muốn quay đầu rời đi nhưng lại bị anh gọi thêm lần nữa, chỉ đành khó chịu mà bước đến chỗ anh, cúi đầu xuống nhìn vào người bên trong xe giọng khó ở nói. "Nói lẹ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.