Chương trước
Chương sau
Ngày 19 tháng 5 năm 2004, trung tâm mua sắm Thúy Vi trên đường Phục Hưng, Bắc Kinh.
Tiệm làm tóc Đông Phương cách đó một con đường.
Mới mười giờ sáng, vừa mở cửa được mười phút, Lý Bạch đã nhét cây lau nhà vào thùng nước, vỗ mạnh cái điều hòa dạng đứng ở cửa, thử mở nó ra. Lần này khá thuận lợi, hắn ấn vào màn hình điện tử thì nghe "tích" một tiếng, một luồng gió bỗng thổi ra, lẫn vào chút bụi, Lý Bạch đứng đón gió một bên ho khan một bên điều chỉnh nhiệt độ đến hai mươi sáu.
"Mở thấp xuống đi mà." A Chung ở phía sau vỗ lưng hắn "Tháng năm trời rất nóng mà."
"Muốn mở thì tự mà mở, tôi không muốn bị đuổi việc." Lý Bạch quay người đi, bắt đầu lau sàn, A Chung cười cười rồi đi, ôm một chậu khăn lớn đến hai dãy giá treo đồ bên ngoài cửa tiệm.
Khăn lông xanh có tím có, phơi cùng nhau có vẻ mù mờ, nhưng ánh mặt trời chói chang, trên vỉa hè những phiến lá trên cây du lập lòe ánh sáng, rì rào mà run rẩy, đã có tiếng ve kêu.
Lý Bạch cũng thấy nóng. Dự báo thời tiết nhiệt độ cao nhất cũng đến ba mươi độ, hắn lau nhà người đã ra mồ hôi, nhưng trước tháng bảy nhiệt độ điều hòa không thể thấp hơn hai mươi sáu, hắn cũng không có lá gan làm trái, đây là quy định của Lâm Truyền Ngọc.
Lâm Truyền Ngọc thường được gọi là Ben, cũng có thể gọi là Benny, là giám đốc của chi nhánh này, tuổi tác vẫn là bí mật, khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi, nhuộm tóc đỏ vàng, thích chia ngôi ba bảy, còn thích mặc vest hoa, bị không ít khách hàng đánh giá không phải người nghiêm túc gì, nhưng vẫn kiên trì với gu thời trang của mình, tính tình kiêu ngạo, nghe nói còn đi học bồi dưỡng ở Anh, cho nên mới có cái tên tiếng Anh như vậy.
Đương nhiên nửa câu cuối là do Lý Bạch tự mình bổ sung, trong tài liệu nước ngoài <Khái niệm tiếng Anh mới 1>, cái tên Ben này tỷ lệ xuất hiện rất nhiều, Luân Đôn còn có một cái đồng hồ Big Ben lớn, vì vậy Lý Bạch có lý do nghi ngờ rằng ông chủ mình đặt cái tên như thế vì điều gì.
Lý Bạch rất kiêng dè ông chủ hắn. Ben là một người bắt bẻ, hay nói cách khác là keo kiệt. Một đồng sự phụ trách máy điều hòa này đã sớm nghỉ việc, chuyện là vào mùa hè năm trước, Lý Bạch lúc đó còn học nghề, không cầm kéo cắt mà chỉ có thể chạy việc vặt, hắn tận mắt chứng kiến người kia bị mắng như chó, sau đó bị đuổi việc, ông chủ chi nhiều tiền hơn để trả tiền điện và cuối cùng cũng chẳng trả nửa tháng tiền lương cho người kia.
Nguyên nhân là Ben đến cửa tiệm kiểm tra, phát hiện máy điều hòa hiển thị con số 24.
Sau đó Lý Bạch nhận nhiệm vụ lớn lao là quản lý cái máy điều hòa này. Ngày đó hắn theo Dương Tiễn đi ra ngoài ăn ếch trâu, Dương Tiễn uống Yến Kinh, hắn uống Bắc Băng Dương, cuối cùng lại là hắn say, đêm cuối tháng sáu trời vừa nóng vừa khô, ánh đèn đường chói lọi, áo phông của hắn thấm đẫm mồ hôi, hắn đỏ mắt mắng ông chủ là đồ ngốc, bắt Dương Tiễn nói theo mình, đúng, là đồ ngốc, hắn xới cơm trong bát, cắm đũa vào bát cơm, hai tay tạo chữ thập nhắm mắt lập lời hứa bảo vệ tiền lương và bát cơm của mình.
"Nóng vậy ai còn đến cửa tiệm này chứ." Đăng Đăng ngồi trên ghế salon than phiền, cậu và Lý Bạch đều cùng nhóm học việc, người Phúc Kiến, giọng nói rất giống phim Đài Loan, đầu năm ngoái bọn họ đều được gọi lên làm, tuổi tác cũng tương đương, lúc đó tuổi đã qua mười sáu nên cũng không cần lo là lao động trẻ em nữa "Mới tắm xong đã một đầu một thân mồ hôi, nhìn Thuận Tử, Hâm Mỹ, Triêu Điền bên cạnh kia kìa, chỗ nào không tốt hơn chúng ta? Ông chủ nghĩ cái gì chứ, tiếp tục thế này chúng ta sẽ chết đói mất."
"Cậu đi mà nói chuyện với ông chủ đi." A Chung ôm cái chậu lớn đứng trước ghế salon.
"Này, cậu nghĩ tôi muốn tìm chết à."
"Làm gì mà đến mức không có cơm ăn." A Chung vẫn híp mắt cười.
"Tôi không thể bì với cậu, tôi còn học việc, một tháng chỉ có năm trăm tệ, không có tiền hoa hồng thật sự sẽ chết" Đăng Đăng la lên "Còn có anh Bạch, người có kĩ thuật tốt, vị trí hiện tại cũng 38 tệ rồi, mấy người đương nhiên sẽ không chết đói!"
Lý Bạch lần thứ n nghĩ, tại sao lại gọn hắn là "anh"? Không phải cậu ta sinh sớm hơn mình hai tháng à?
Lại lần thứ n+1 cân nhắc đổi chỗ làm, à ở thành phố lớn người ta gọi cái này là "nhảy việc", thật ra đã có người gọi hắn, chính là cái tiệm Triêu Điền ở phía đường đối diện, cửa tiệm tốt nhất trong khu vực này, còn có thể thuê được mặt tiền cạnh bãi đậu xe ở tầng một của trung tâm mua sắm. Cách đây một thời gian, ông chủ Triêu Điền đi xem một vòng các tiệm làm tóc lân cận, nói mình muốn cắt tóc, nếu là khách hàng thì ai cũng không thể ngăn được, người đó đứng phía sau nhìn chằm chằm thợ cắt tóc đang làm việc.
Lúc đó Lý Bạch căn bản cũng không để ý đến ông ta, làm xong việc mới phát hiện trong túi quần mình có một tấm danh thiếp, mặt trái bút bi còn viết hai chữ "Hoan nghênh", còn có "tiền hoa hồng theo tháng 1500+"
Lý Bạch giấu tấm danh thiếp vào ví tiền, một câu cũng không nói với đồng sự, cũng không nói với Dương Tiễn.
Về phần lí do – công việc ở chỗ làm hiện này là Dương Tiễn dẫn hắn đi tìm được. Những ngày đó Dương Tiễn lúc rảnh sẽ cùng hắn đi tìm việc, cho hắn thêm dũng khí, nhìn một tiệm tóc đẹp sẽ đẩy cửa vào hỏi một chút, những ngày đông lạnh, họ đi qua rất nhiều vách tường, thường bị đuổi ra khỏi tiệm thậm chí còn chưa có cơ hội để hỏi thử, cứ như vậy tìm đến cửa hàng này ở Trung Quan Thôn. Sẽ có đôi lúc Dương Tiễn thể hiện lòng kiên trì làm Lý Bạch ngạc nhiên, điều này làm hắn thích nơi làm việc này.
Hắn đứng trước hộp đèn, nhìn sang hai bên, buổi sáng ở lề đường chỉ thấy mấy cụ già dắt chó đi dạo, còn có mấy người mặc đồng phục học sinh nhưng không đi học, tay cầm chai nước ngọt, cả người đều viết "Tôi trốn học." ngay cả trung tâm mua sắm đối diện cũng có vẻ tịch mịch, Lý Bạch thở dài, ngồi xuống bậc cửa, phơi nắng, mở sách từ đơn ra nhẹ giọng đọc.
Gọi là sách từ đơn cũng chỉ là một cuốn sổ còn không lớn bằng bàn tay, được cố định bằng các vòng sắt tròn, mỗi trang viết một từ đơn, còn viết nghĩa và phiên âm, những từ khó đọc còn chú thích cách đọc đồng âm, ví dụ như chữ "cooperation", đọc mà vấp vểnh, nhìn cũng mắc cười.
Đều là Lý Bạch viết, mỗi ngày sau khi đi qua đi lại giữa xe buýt và xe đạp để về nhà, trước tiên hắn sẽ chép hai mươi từ trong sách cũ vào sổ, sau đó mới đi làm những việc khác.
Nếu Dương Tiễn đánh dấu cái gì, hắn cũng sẽ chép theo như thế, mặc kệ có hiểu hay không, đều viết sau lưng trang đó.
"Lại nữa" Đăng Đăng hình như đang ngáp "Anh Tiểu Bạch, anh không sợ phiền à."
Lý Bạch nghĩ, tôi mới thấy cậu phiền đó.
Thấy hắn không phản ứng gì, Đăng Đăng cũng không nản lòng, trực tiếp đi tới ngồi xếp bằng cạnh hắn, trên tay vẫn chơi trò con rắn. Cái điện thoại này là kiểu trượt nắp loại mới, là người khác đưa mà cụ thể là ai Đăng Đăng cũng không nói "Học Tiếng Anh làm gì thế?" Cậu chớp mắt nói: "Như ông chủ chạy theo trào lưu mới? Hay anh phải đi nước ngoài?"
"Dù sao về sau nó cũng có ích." Lý Bạch dường như không muốn bảo bối của mình bị người ta nhìn thấy, hắn khép sổ lại, móc tay út vào vòng sắt trên sổ.
"Ai nói nó có ích? Sao mà anh biết được nó có ích." Đăng Đăng lấy bảo bối của hắn xuống, vòng ngón trỏ vào, mắt còn chẳng dời khỏi trò con rắn đó.
"Anh tôi nói." Lý Bạch oán hận nhìn hắn, lấy lại cái sổ nhỏ nhét vào túi quần, lúc quay về gần tới gương, A Chung sơ ý giẫm phải chân hắn.
Quả thật không phải một ngày suôn sẻ, từ lúc đầu đã không phải vậy nhưng nghĩ tới buổi trưa tan làm, Lý Bạch còn thấy phấn khởi hơn xíu.
Lúc Vưu Lỵ Lỵ đến tìm hắn, Lý Bạch vừa tiễn người khách thứ hai đi, cũng là người thứ hai từ sáng đến giờ. Hắn rửa mặt, chỉnh lại vạt áo, vuốt thẳng áo phông thì Vưu Lỵ Lỵ đẩy cửa vào, đặt túi giấy McDonald trên quầy lễ tân "Tiểu Bạch" cô gọi "Hôm nay chị mang bữa trưa cho cậu này, nhớ ăn đó!"
"À." Lý Bạch vừa bước từ nhà vệ sinh ra, cằm vẫn còn giọt nước nhỏ xuống, hắn nhìn Vưu Lỵ Lỵ cười ngọt ngào "Cảm ơn chị dâu."
Vưu Lỵ Lỵ mặc quần trắng, tóc đen búi cao, chân đi giày cao gót cao hơn Lý Bạch "Buổi chiều chị còn có lớp, không đi đón anh cậu được" Cô cúi đầu bấm điện thoại di động, lông mày vẽ đậm, vì vậy cau mày thấy rất rõ ràng "Lúc đó cậu nói anh ấy nhớ gọi điện thoại báo bình an cho chị."
"Ừm được, chị mau đi đi, đã hơn mười hai giờ rồi." Lý Bạch khoác vai cô, dẫn cô đến cửa, còn giúp cô mở cửa kính "Đi đường cẩn thận nhé."
Lúc này Vưu Lỵ Lỵ mới giương mắt nhìn hắn, nở nụ cười, sau đó bấm điện thoại bước xuống đường.
Lý Bạch nhìn cô từ xa, híp mắt nghĩ, đây là tháng thứ mấy?
Nếu không phải đi tìm việc cùng mình, Dương Tiễn cũng sẽ không gặp cô ta, Lý Bạch nghĩ lại. Chỉ vừa ngồi ăn McDonald bên dưới Thúy Vi, Vưu Lỵ Lỵ làm thêm ở McDonald, họ ngồi bên cửa sổ gọi món, sau đó còn chưa ăn hết một nửa, cô tới gần đưa hai cây kem ốc quế, đôi mắt cười hình lưỡi trăng liềm, hỏi Dương Tiễn có thể cho cô xin số điện thoại được không.
Khi đó Dương Tiễn chưa có điện thoại di động, vì vậy anh thoải mái cho cô số điện thoại riêng của người bác quản lí kí túc xá, còn nói nếu cô qua được thì tìm 331 Dương Tiễn.
Sau đó cũng chẳng biết làm sao, khi Lý Bạch gặp lại Vưu Lỵ Lỵ lần nữa, người này đã được Dương Tiễn ôm và trở thành chị dâu của hắn.
Lý Bạch quả thật không thể tin được.
Cô không tính là đẹp, chỉ là biết cách ăn diện. Điều kiện gia đình không tốt lắm, không có cha mẹ, chỉ ở với ông bà, trồng các cây đào để lo cho cô ấy ăn học, cô còn phải đi làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh. Năng lực cũng không có gì nổi trội, học một trường đại học bình thường ở gần đây, không, nó cũng chẳng được tính là một trường đại học, chỉ là một trường cao đẳng, huống hồ làm thêm cũng chẳng khá gì, cũng không kiếm được nhiều tiền hơn, mà cũng chẳng muốn đổi, cô cứ như hiện giờ, không có tham vọng gì.
So sánh với bất kì tiêu chuẩn thông thường nào, vật chất, tinh thần, cũng tầm thường, cô cũng không thể so sánh với những người yêu cũ của anh, mặc dù chỉ quen họ được ba tháng.
Nhưng từ tháng một năm ngoái đến bây giờ... cả hai đều cùng qua SARS, mặc dù ngăn cách hai trường không thể gặp mặt, cũng không chia tay thì đã vượt quá mười bốn tháng.
Dương Tiễn đã thành công hái xuống cái danh "Quá quý nam", anh dẫn Vưu Lỵ Lỵ đi ăn, đi tản bộ trong sân trường, cùng một nhóm người đi hát karaoke, bên trong không gian mờ tối, anh đè cô xuống ghế salon, lấy chai rượu rót vào miệng cô, rót đến trên mặt đều là rượu rồi liếm mặt của cô. Vưu Lỵ Lỵ nâng cao chân, mũi chân run rẩy, bọn họ không nhịn được cười. Một cách tự nhiên và nhanh chóng, cô được Dương Tiễn mang vào phạm vi xã giao mình, những bạn học và bạn bè ai cũng biết đến cô, cũng giống như trước mà biết Lý Bạch.
Chỉ là một bên là bạn gái dính vào, còn một bên là đứa em trai bà con xa không biết từ đâu đến.
Mà Lý Bạch chỉ lẳng lặng đứng xem, tham dự, nhìn cô hòa nhập, cũng mờ mịt nghĩ bên trong mình lại mọc ra một cái gì đó so với "Không thể tin được" càng sắc bén hơn, nó giống như muốn đâm vỡ thứ gì đó, lúc đó sẽ nhỏ xuống cái gì đây? Tí tách, tí tách là nước màu đen. Lúc trước Dương Tiễn có yêu đương, chia tay, qua loa còn thê thảm, Lý Bạch cũng không nói gì, hắn vẫn cảm thấy thoải mái vì tiết tấu như vậy rất bình thường, cũng đều thành thói quen. Nhưng hiện tại hắn ghét yêu đương, ghét lúc gọi điện thoại thì âm thanh báo bận, cũng như hắn ghét mùi cánh gà chiên trên quầy lễ tân kia.
Tất cả những thứ này làm hắn thấy nguy hiểm.
Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng mặc quần trắng kia nữa, Lý Bạch lập tức đem túi giấy ném vào thùng rác cao cỡ nửa người dưới cây du, chỉ nắm góc nhỏ coi như cầm cũng đừng nhắc tới còn mở ra nhìn bên trong có cái gì. "Bịch" một tiếng, thùng trống không, túi giấy đã rơi xuống đáy thùng, hắn khép nắp nhìn dòng chữ trên thùng rác "Rác thải không thể tái chế", cuối cùng cũng thở được, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đây không phải lần đầu Vưu Lỵ Lỵ mang đồ ăn đến cũng chẳng phải lần đầu Lý Bạch đem nó ném đi, A Chung không thấy kinh ngạc, Đăng Đăng lại là lần đầu chú ý đến, theo sau la lên: "Anh làm gì thế, lãng phí thật mà!"
"Hết cách rồi, tôi thấy nó đã muốn ói."
"Aizz, anh không ăn thì cho em ăn."
Lý Bạch suy nghĩ một chút, còn thật sự nhấc nắp thùng lên, thò tay vào, giống như muốn lấy túi giấy kia ra.
Cái mùi hôi thối khó chịu bốc lên, Đăng Đăng bóp mũi, hét lên: "Buồn nôn quá, em muốn ói rồi đây", nắm vai Lý Bạch kéo hắn đi mà Lý Bạch chỉ nhìn hắn cười cười, lấy tay kia ôm hắn: "Cưng à, anh chính là mắc ói như vậy đó."
Vẻ mặt Đăng Đăng như nhìn người điên, trừng hai mắt chạy ra.
Lý Bạch nhìn đồng hồ, quay về phòng vệ sinh rửa sạch tay. Chủ yếu là rửa sạch mùi McDonald đi, hắn thoa xà phòng thơm hai lần, từ đầu ngón tay xoa đến khủy tay, tỉ mỉ mà ngửi thật lâu, ừ, rất thơm rất sạch sẽ, lúc này hắn mới hài lòng tan làm. Trên lưng mang cái túi và đội mũ lưỡi trai, đi tới chỗ đường mà Vưu Lỵ Lỵ vừa đi mất, hắn lấy ra Motorola gọi cho Dương Tiễn.
"Anh, bây giờ anh lên máy bay sao? Bạn học các anh đi cùng nhau à? Em đến đón anh nhé!"
"Được, chắc khoảng năm giờ tôi đến nơi." Dương Tiễn nói "Buổi chiều cậu không đi làm sao?"
"Em xin nghỉ, không phải các anh khác đều có người nhà đến đón à, lỡ anh cô đơn một mình thì làm sao." Lý Bạch nói xong chợt nghe đối phương khẽ cười, hắn cũng cười, tự nhiên làm hắn muốn ăn gì đó, đúng là bỗng nhiên thấy đói bụng quá, hắn chợt dừng bước, định đến đường bên cạnh mua bánh rán. Ngẩng đầu nhìn lên, lá cây du vẫn như cũ đong đưa nhẹ nhàng, hồi ức đều dừng lại, đây thật sự là một mùa hè chói chang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.