Tới Hương thành, vào ở khách sạn, tài xế và trợ lý đều đi theo lão Chu, lão Thái, không biết làm gì.
Lý Mậu mang Kỷ Nguyên ngồi xe buýt hai tầng. Sắc trời dần tối, mặt trời lặn dưới một tòa nhà cao tầng.
Anh và cô không giống như du khách, mà như muốn dạo vòng quanh thế giới.
Lý Mậu nói: “Sang năm có thể đến xem triển lãm hai năm một lần.”
Kỷ Nguyên nói: “Mua một bức trái bí đỏ lớn lốm đốm sao?”
Anh nở nụ cười, nói: “Đó là pop art.”
Cô nói: “Em luôn không hiểu được phong cách avant-garde. Đương nhiên em cũng biết, có người hiểu được để vung tiền như nước. Bọn họ nhất định là rất thích trái bí đỏ lớn kia, em rất hâm mộ.”
Anh hỏi: “Hâm mộ cái gì?”
Cô nghĩ nghĩ: “Hâm mộ bọn họ có thể cảm nhận được trái bí đỏ kia.”
Tuy rằng mỗi người đều có con mắt cái mũi lỗ tai, nhưng sử dụng cũng có giới hạn.
Anh khẽ cười nói: “Sang năm nhất định phải tới, tận mắt nhìn thấy, mới biết kết quả thế nào.”
Cô nói được, nhìn đám đông ngoài xe buýt hai tầng, cách ăn mặc biểu cảm đều chất chứa hơi thở tương tự, là ý tứ của chúng sinh.
Kỷ Nguyên cười hỏi: “Bữa tối ăn gì?”
Lý Mậu đáp: “Món ăn Pháp thế nào? Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng.”
Cô hỏi: “Nhóm người lão Chu lão Thái thì sao? Có cần mua về cho bọn họ không?”
Anh nở nụ cười, nói: “Bọn họ có xã giao khác.”
Cô hỏi: “Anh sắp đặt nhiệm vụ cho họ à?”
Trước khi rời khỏi khách sạn, cô thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/295965/chuong-47.html