Cuối tuần Kỷ Nguyên đi thăm bà cụ, sức khỏe bà cụ vốn đã tốt hơn một chút, nhưng năm nay nóng hơn năm ngoái, căn bệnh của bà không khỏi hoàn toàn, lại ở trong thời tiết nóng bức, bà bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, người nhà họ Liêu vội vàng đưa vào bệnh viện.
Mỗi ngày Kỷ Nguyên đều đến bệnh viện thăm, tình hình càng lúc càng tệ, bà cụ dần dần không thể ăn uống, sắc mặt ảm đạm, cơ thể gầy yếu.
Dì giúp việc nghẹn ngào: “Mới qua sinh nhật tám mươi tuổi, còn khỏe như vậy…”
Nhà họ Liêu đã thông báo các tiểu bối từ khắp nơi trở về, Kỷ Nguyên mới biết tình hình xấu đi rồi.
Cô sợ sinh tử, một mình ngồi yên ngoài phòng bệnh.
Ngày hôm sau, Lý Mậu ngồi máy bay trở về, ở bệnh viện với bà cụ.
Bà cụ ngày càng suy yếu, hấp hối, tỉnh táo chốc lát muốn về nhà lớn.
Bệnh viện cũng đồng ý, mọi người nhà họ Liêu đưa bà cụ trở về nhà lớn.
Các tiểu bối nhà họ Liêu thay phiên nhau canh đêm tại nhà lớn, Lý Mậu ngày đêm không rời, toàn thân hết sức tiều tụy.
Như vậy gần nửa tháng, bà cụ im lặng rời khỏi thế gian.
Kỷ Nguyên không thể tin, đột nhiên cảm thấy tựa như mơ thấy một giấc mộng hỗn loạn.
Gia đình họ Liêu đều bi thương, cả người Lý Mậu gầy đi rất nhiều.
Một tuần sau, tang lễ của bà cụ sắp xếp đâu ra đấy, bạn bè thân thích tới lui phúng viếng.
Sau lễ tang, Lý Mậu không muốn ở lại bản địa.
Sachima đã đưa đi huấn luyện tại một trại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/295955/chuong-37.html