Chủ nhật, buổi sáng nắng đẹp, hai người rảnh rỗi mô phỏng tranh ảnh, tờ giấy A3 gập lại, mỗi người một nửa, đề mục là anh đào của Hạng Thánh Mô.
Trình độ vẽ của Kỷ Nguyên như nhà trẻ, còn Lý Mậu thì vẽ rất đẹp, khung là khung, lá là lá.
Cô hỏi: “Anh cười cái gì?”
Khóe miệng anh nhếch lên, nói: “Không có gì.”
Cô hỏi: “Anh có biết cái gì gọi là đại đạo chí giản* không?”
(*) đạo lớn là giản dị nhất
Anh nghiêm túc một chút, nói: “Thịt bò viên vẽ không tệ, em không phải đói bụng rồi chứ?”
Cô cầm lấy con dấu tàng thư, đóng một cái tại góc bức tranh của anh, nói: “Tính là bức tranh chúng ta cùng vẽ.”
Anh nói: “Nhóc Nguyên, da mặt dày chút, thế giới cũng càng rộng lớn hơn, đúng không?”
Cô phì cười.
Buổi chiều, hai người lái xe đến quán trà tại sườn núi uống trà, ngắm phong cảnh.
Một cụ già đang đi trên đường núi, tay cầm túi lưới màu xanh, đeo hủ rượu ngâm ong vàng.
Ánh nắng chiếu vào khe hở trong rừng cây, tiếng gió rất nhỏ nhẹ, tiếng vỗ cánh rồi yên lặng, năm sáu con côn trùng tựa như ma trận.
Trong sân nhà ai đó dưới chân núi, một cây vong nem nở rộ đóa hoa đỏ tươi, ánh lên bức tường trắng tuyết, mặt trời xinh xắn lên xuống, hút lấy mật hoa, nắng mùa xuân ấm áp như vậy.
Anh hỏi: “Đẹp không?”
Cô nói: “Đẹp. Hiện tại nên đọc một bài thơ Đường.”
Anh mỉm cười: “Nhiều người đọc quá, có chút thô tục.”
Cô cười nói phải.
Bỗng nhiên nghĩ đến hoa trẩu trắng như tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/295952/chuong-34.html