Vào dịp lễ lớn, trưởng bối buồn bực vì hai ngày nay không thấy bóng dáng Lý Mậu đâu.
Hạ Thanh Thanh nói, chú hai nửa năm nay thích tiêu xài, ham chơi, bị Kỷ Nguyên làm cho sai lệch.
Bà cụ nhà họ Liêu nghe vậy không chỉ một lần, ở giữa tin và không tin, bà định từ từ xem nhân phẩm của Kỷ Nguyên.
Qua tết, Lý Mậu bị bà ngoại dạy dỗ một tràng khó hiểu, thay đổi công việc, nửa năm không thể trở về.
Lý Mậu và Kỷ Nguyên đều rất bất ngờ.
Hai người thông minh lại tâm linh tương thông, ngoài mặt không tranh không cãi mà chấp nhận.
Cuối tháng hai, buổi sáng Lý Mậu phải đáp máy bay, không cho Kỷ Nguyên đưa tiễn, anh nói đi đi về về mệt mỏi, còn nói anh sẽ mau chóng trở về, không đến mức nửa năm không gặp mặt.
Kỷ Nguyên nói được, giả vờ buồn ngủ trốn trong chăn.
Anh ngồi ở mép giường dặn dò: “Ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, đừng thức đêm.”
Cô nói biết rồi.
Anh thấy cô để chân không, từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi vớ, mang vào cho cô, nhét góc chăn lại xong xuôi, anh nói: “Nhóc Nguyên, mùa xuân còn lạnh, ngủ phải mang vớ.”
Cô mỉm cười hỏi: “Sao anh rề rà quá vậy?”
Anh mỉm cười, nói: “Có một anh bị bỏ lại ở nhà, không thể mang theo ra ngoài, một anh khác đương nhiên lo lắng.”
“Em chẳng hiểu anh nói gì cả.”
“Anh và em là một người.”
“Ừm, anh mau ra ngoài đi.”
Cô phủ chăn giả vờ ngủ, hồi lâu sau nghe được tiếng đóng cửa, biết anh đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/295947/chuong-29.html