Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi làm Kỷ Nguyên tỉnh thức, lớp kính chắn gió trước mắt, bóng cây hoa quế, hoa mai theo cửa kính xe cuốn vào.
Cô phát hiện tối qua mình ngủ trên xe, Lý Mậu cũng dựa vào chỗ ngồi ngủ trong xe, anh cách cô rất gần, khiến cô trong phút chốc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Kỷ Nguyên lục lọi túi xem thời gian trên di động, bảy giờ sáng.
Lý Mậu tỉnh lại, nhưng im lặng chẳng nói gì.
Cô thấy hơi có lỗi, nói: “Anh có thể đánh thức tôi mà.”
Anh tùy ý nói: “Chúng ta như thế này rất tốt.”
Trong lòng cô hơi chấn động.
Anh nhìn cô, nói: “Nếu đã tới rồi thì vào nhà tôi ngồi một lát nhé?”
“Nhà anh còn có ai khác không?” Cô hỏi.
“Chị Quyên ở đó.” Anh nói.
Kỷ Nguyên đồng ý, đi theo anh xuống xe, tay chân hơi tê, từ từ đỡ hơn.
Hai người vào thang máy lên lầu, vách thang máy chiếu rọi người, Kỷ Nguyên thấy tóc mình xõa tung giống như một con chim sẻ.
Lý Mậu tuy rằng cũng ngủ trên xe, nhưng mái tóc ngắn ngủn của anh rất có tinh thần, giống như một loại đại bàng.
Anh là vẻ trời cho nỡ nào phí bỏ…
Kỷ Nguyên cảm khái, cùng Lý Mậu đáp thang máy tới tầng cao nhất của khu nhà ở, tiến vào cửa nhà.
Nhà anh, lớn là dĩ nhiên, hai cửa số sát đất ráp thành góc vuông, một mặt thấy dãy núi, một mặt thấy nội thành.
Thế nhưng hết sức yên tĩnh, không giống như có người cư trú.
Kỷ Nguyên hỏi: “Chị Quyên ra ngoài rồi sao?”
Lý Mậu nói: “Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/278769/chuong-10.html