Chương trước
Chương sau
Bộ Ngoại giao.
Ngày 27 tháng Tư năm 2000.


Kinh nghiệm lâu dài và đa dạng của Bernt Brandhaug với phụ nữ dạy ông rằng, trong những dịp hiếm hoi ông quyết định là có một phụ nữ ông không chỉ muốn, mà còn phải cố thì đó là vì một trong bốn lý do sau: cô ấy xinh đẹp hơn tất cả những người khác; cô ấy làm ông thỏa mãn về mặt tình dục hơn bất kỳ ai khác; cô ấy khiến ông cảm thấy mình là đàn ông hơn bất kỳ người nào khác; hoặc, căn bản hơn, cô ấy muốn một người khác.

Brandhaug nhận ra rằng Rakel Fauke chính là kiểu phụ nữ đó.

Ông đã gọi cho cô vào một ngày tháng Một viện cớ cần đánh giá về tùy viên quân sự mới của đại sứ quán Nga ở Oslo.

Cô bảo ông rằng cô có thể gửi bản ghi nhớ, nhưng ông cứ khăng khăng đòi báo cáo trực tiếp. Vì hôm đó là chiều thứ Sáu, ông đề nghị một cuộc gặp gỡ uống cốc bia tại quán bar trong khách sạn Continental. Nhờ vậy ông phát hiện ra cô là một người mẹ đơn thân. Thực ra cô đã từ chối lời mời, nói rằng cô phải đón con trai ở nhà trẻ, và ông vui vẻ hỏi, “Tôi cho rằng một phụ nữ ở thế hệ của cô phải có người đàn ông chăm lo những việc ấy chứ?”

Cho dù cô không đưa ra câu trả lời trực tiếp ông cũng đánh hơi được từ phản ứng của cô rằng không có mặt người đàn ông nào.

Khi gác máy, nói chung ông hài lòng với thành quả của mình, cho dù ông có hơi bực vì đã nói thế hệ của cô, và do đó nhấn mạnh sự khác biệt tuổi tác giữa họ.

Điều tiếp theo ông làm là gọi cho Kurt Meirik, kín đáo khai thác thông tin về cô Fauke. Chuyện ông cũng chẳng kín đáo cho lắm và Meirik nghi ngờ có âm mưu không hề làm ông bận lòng.

Meirik vẫn như thường lệ, biết nhiều thông tin. Rakel đã làm thông dịch viên thuộc phòng ban của Brandhaug trong hai năm tại đại sứ quán Na Uy ở Moscow. Cô đã kết hôn với một người Nga là giáo sư trẻ về công nghệ gen, anh này đã tấn công cô ồ ạt và ngay lập tức biến lý thuyết thành thực hành khi làm cô mang thai. Tuy nhiên, chàng giáo sư này bẩm sinh đã mang một gen khiến anh ta mắc chứng nghiện rượu, kết hợp với tính ưa bằng tay chân, thế nên hạnh phúc vợ chồng của họ rất ngắn ngủi. Rakel Fauke đã không lặp lại sai lầm của nhiều chị em phụ nữ. Cô không đợi chờ, không tha thứ hay cố gắng hiểu; cô ẵm Oleg trên tay bước ra khỏi nhà ngay khi đòn đầu tiên giáng xuống. Chồng và gia đình chồng tương đối có thế lực kháng cáo đòi quyền nuôi dưỡng Oleg, mà nếu không nhờ quyền miễn trừ ngoại giao, hẳn cô đã không thể rời Nga cùng con trai.

Khi Meirik nói với ông rằng người chồng đã kiện cô ấy ra tòa, Brandhaug mơ hồ nhớ lại trát hầu tòa do một tòa án ở Nga tống đạt đã đi qua khay đựng hồ sơ đến của ông. Nhưng vào thời điểm đó cô mới chỉ là một thông dịch viên, nên ông đã ủy thác toàn bộ chuyện này, chẳng buồn ghi nhớ tên cô vào đầu. Khi Meirik đề cập đến chuyện vụ kiện đòi quyền nuôi con vẫn đang dằng dai giữa giới chức Nga và Na Uy, Brandhaug đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện, gọi đến phòng pháp lý.

Cuộc gọi tiếp theo cho Rakel là lời mời đi ăn tối, lần này thì không cần viện cớ nữa. Trước lời từ chối lịch sự nhưng cương quyết của cô, ông bèn đọc cho đánh máy một lá thư gửi đến cô, có chữ ký của trưởng phòng pháp lý. Lá thư, viết vắn tắt, cho cô biết là Bộ Ngoại giao, do vụ việc này đã kéo dài quá lâu, giờ đang cố gắng đạt được một giải pháp mang tính thỏa hiệp với giới chức Nga về quyền nuôi dưỡng “vì sự chiếu cố nhân đạo đối với gia đình Nga của Oleg.” Vì điều này mà Rakel và Oleg buộc phải trình diện trước tòa án Nga và tuân thủ theo phán quyết của tòa án.

Bốn ngày sau, Rakel gọi điện cho Brandhaug xin được gặp ông vì chuyện riêng tư. Ông trả lời rằng mình bận, điều này thì đúng, và hỏi cô xem có thể hoãn gặp gỡ vài tuần được không. Khi mà, với một chút âm điệu the thé đằng sau giọng nói nghề nghiệp lịch sự, cô cầu xin ông cho gặp càng sớm càng tốt, và sau một hồi suy nghĩ lâu la, ông phát hiện ra ngày thứ Sáu lúc sáu giờ tại quầy bar khách sạn Continental là lựa chọn duy nhất. Khi đến đó, ông gọi một ly rượu gin pha tonic, trong khi cô giải thích vấn đề của mình với vẻ mà ông chỉ có thể cho là sự liều lĩnh cương quyết vốn có của người mẹ. Ông gật đầu trang trọng, cố gắng hết sức bày tỏ sự đồng cảm bằng ánh mắt, và cuối cùng bạo gan đặt bàn tay che chở như cha lên bàn tay cô. Cô đanh lại, nhưng ông vẫn tiếp tục như chẳng có chuyện gì xảy ra, bảo cô rằng không may là ông không có tư cách bác bỏ các quyết định của trưởng phòng. Nhưng tất nhiên ông sẽ làm mọi thứ trong khả năng để cô không phải trình diện trước tòa án Nga. Ông cũng nhấn mạnh rằng, không quên thế lực chính trị của gia đình chồng cũ của cô, ông hoàn toàn chia sẻ với cô mối lo lắng rằng phán quyết của tòa án Nga có thể bất lợi cho cô. Ông ngồi đó, nhìn chằm chằm như thôi miên vào đôi mắt nâu đẫm lệ của cô, và ông thấy dường như mình chưa bao giờ gặp bất kỳ cái gì vượt qua được sắc đẹp của cô. Tuy nhiên, khi ông đề nghị kéo dài buổi tối mà bao gồm cả bữa ăn trong nhà hàng, cô đã cảm ơn ông và chối từ. Phần còn lại của buổi tối, làm bạn với một ly whisky và truyền hình cáp, là một sự thất vọng.

Sáng hôm sau Brandhaug gọi cho đại sứ Nga giải thích rằng Bộ Ngoại giao Na Uy đã có cuộc thảo luận nội bộ về vụ giành quyền nuôi dưỡng Oleg Fauke-Gosev. Ông hỏi tay đại sứ có thể gửi cho ông bản cập nhật về mong muốn của giới chức Nga về vấn đề này? Đại sứ chưa từng nghe nói về vụ này, nhưng đã hứa đồng ý đề nghị của người đứng đầu Văn phòng Đối ngoại và còn gửi lá thư theo hình thức trát hầu tòa khẩn cấp. Một tuần sau lá thư trong đó người Nga đề nghị Rakel và Oleg phải trình diện trước tòa án Nga đến. Brandhaug ngay lập tức gửi một bản sao cho trưởng phòng pháp lý và một bản cho Rakel Fauke. Lần này cuộc điện thoại của cô đến một ngày sau đó. Sau khi lắng nghe cô, Brandhaug nói rằng cố gắng gây ảnh hưởng đến vấn đề này sẽ là trái với quy tắc xử sự ngoại giao của ông, và dù sao đi nữa thì họ thảo luận chuyện này qua điện thoại là dại dột.

“Như cô biết đấy, tôi không có con cái gì cả,” ông nói. “Nhưng theo những gì cô miêu tả về Oleg, có vẻ thằng bé là một đứa trẻ tuyệt vời.”

“Nếu ông mà gặp cháu, ông sẽ…” cô cất tiếng.

“Việc đó không nên biến thành rắc rối. Tình cờ tôi thấy trong thư từ liên lạc rằng cô sống tại Holmenkollveien, chỉ cách Nordberg có một đoạn thôi.”

Ông nhận thấy sự ngập ngừng ở đầu dây im lặng bên kia, nhưng ông cảm thấy thủy triều đang ở phía mình.

“Chín giờ tối mai thế nào?”

Một khoảng lặng thật lâu theo sau trước khi cô đáp. “Không có đứa trẻ lên sáu nào còn thức lúc chín giờ cả.”

Nên họ đồng ý thay vào đó là sáu giờ. Oleg có đôi mắt nâu giống hệt mẹ, là một thằng bé ngoan ngoãn. Tuy nhiên, Brandhaug thấy bực mình là mẹ nó không buông tha chủ đề trát hầu tòa cũng như không cho Oleg đi ngủ. Phải, ta có thể gần như nghi ngờ rằng cô đang giữ thằng bé ngồi trên sofa làm con tin. Và ông cũng không thích cách thằng bé nhìn ông chằm chặp. Về cơ bản, Brandhaug biết rằng thành Rome không được xây trong một ngày, nhưng ông vẫn cố gắng khi đứng trên bậc thềm để ra về. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt cô và nói, “Em không chỉ là người phụ nữ xinh đẹp, Rakel ạ, mà còn là người rất dũng cảm nữa. Tôi rất muốn cho em biết rằng tôi vô cùng tôn trọng em.”

Ông không chắc chắn phải hiểu nét mặt của cô ra sao, nhưng dù sao ông vẫn quyết định mạo hiểm cúi người tới hôn lên má cô. Phản ứng của cô mâu thuẫn. Miệng mỉm cười và cảm ơn ông đã khen ngợi, nhưng đôi mắt lạnh như băng khi nói thêm, “Tôi xin lỗi đã giữ ông ở lại đây lâu như vậy, ông Brandhaug. Chắc hẳn vợ ông đang đợi đấy.”

Lời gạ gẫm của ông rõ ràng đến mức ông quyết định cho cô một vài ngày suy nghĩ, nhưng ông không nhận được cuộc gọi nào của Rakel Fauke nữa. Mặt khác, thật bất ngờ, một lá thư từ đại sứ quán Nga lại đến, đề nghị câu trả lời, và Brandhaug nhận ra rằng câu hỏi của ông đã thổi một làn gió mới vào vụ Oleg Fauke-Gosev. Rất đáng tiếc, nhưng giờ đây tình cờ ông thấy không lý gì lại không tận dụng cơ hội. Ngay lập tức ông gọi cho Rakel tại POT và báo cho cô những diễn biến mới nhất của vụ án.

Vài tuần sau ông một lần nữa thấy mình trong căn nhà gỗ tại Holmenkollveien, còn lớn hơn và u tối hơn ngôi nhà của chính ông. Của chính họ. Lần này là sau giờ đi ngủ. Dường như lần này cô thoải mái khi ngồi với ông hơn trước nhiều. Hơn nữa ông đã khéo lèo lái cuộc đối thoại sang hướng riêng tư hơn, có nghĩa là nó không có vẻ hoàn toàn quá phiền hà khi ông đề cập mối quan hệ giữa vợ chồng ông đã trở nên thuần khiết lý tưởng như thế nào, và điều quan trọng là đôi khi phải quên lý trí đi, lắng nghe theo trái tim và thể xác ta. Rồi chuông cửa reo, đem lại một sự cắt ngang không mong đợi. Rakel ra mở cửa rồi quay lại với một gã cao dong dỏng, tóc húi sát và đôi mắt đỏ ngầu. Cô giới thiệu hắn ta là đồng nghiệp trong POT. Nhất định là Brandhaug đã nghe cái tên này, nhưng không thể nhớ nổi khi nào và trong bối cảnh nào. Lập tức ông căm ghét mọi thứ ở hắn ta. Ông không thích chuyện hắn ta quấy rầy ông, chuyện hắn ta đã say mèm, chuyện hắn ta ngồi trên sofa nhìn ông trừng trừng, như Oleg, mà chẳng nói câu nào. Nhưng điều ông căm ghét nhất là sự thay đổi ở Rakel, cô chợt phấn chấn lên, chạy đi pha cà phê và cười ồ phóng túng với những câu trả lời nhát gừng khó hiểu của người này, như thể chúng chứa những tia dí dỏm thông minh nào đó. Và rồi giọng cô có sự quan tâm chân thành khi cô không chịu để hắn ta tự lái xe về nhà. Điểm đền bù duy nhất mà Brandhaug nhận ra được ở người đàn ông này, đó là hắn ta bất thần bỏ đi, ngay sau đó họ nghe thấy tiếng xe của hắn ta khởi động, tất nhiên điều đó có nghĩa là hắn có đủ liêm sỉ để có thể tự sát. Tuy nhiên, thiệt hại do hắn ta gây ra cho bầu không khí là không thể bù đắp, nên không lâu sau thì Brandhaug cũng ngồi trong xe mình mà về nhà. Đó chính là lúc cái giả thiết của ông quay trở lại với ông - có bốn nguyên nhân khả dĩ để đàn ông quyết định rằng họ phải sở hữu một người phụ nữ. Và nguyên nhân căn bản nhất đó là ta biết cô ấy khao khát một người khác.

Khi ông gọi cho Kurt Meirik ngày hôm sau để hỏi tay cảnh sát tóc vàng hoe, dong dỏng cao ấy là ai, ban đầu ông rất ngạc nhiên, sau đó thì phá lên cười. Vì đó chính là người ông đề bạt và bố trí vào POT. Đương nhiên đó là sự mỉa mai của số phận, nhưng trong dịp này số phận còn chịu sự chỉ bảo của Bộ Ngoại giao Hoàng gia Na Uy. Khi bỏ điện thoại xuống, Brandhaug đã thấy tinh thần thoải mái hơn, ông sải bước qua các hành lang đến dự cuộc họp tiếp theo, vừa đi vừa huýt sáo và đến phòng họp trong chưa đầy bảy mươi giây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.