Chương trước
Chương sau
Quán cà phê Ryktet, Grensen.
Ngày 7 tháng Ba năm 2000.


Even Juul đang đứng trên mấy bậc thềm thì xe Harry đến trước cửa.

Burre đang đứng cạnh ông ta, giật giật sợi dây ông ta cầm.

“Nhanh đấy!” Juul nói.

“Tôi vào xe ngay sau khi gác máy mà,” Harry đáp. “Burre cũng đi cùng à?”

“Tôi chỉ vừa đưa nó đi dạo chút thôi trong khi chờ. Vào trong đi, Burre.” Con chó ngước nhìn lên Juul, ánh mắt van lơn. “Vào ngay!”

Burre nhảy dựng về phía sau, nhốn nháo chạy vào nhà. Harry cũng rụt người lại trước mệnh lệnh bất ngờ này.

“Đi thôi,” Juul nói.

Harry thoáng thấy một gương mặt phía sau tấm rèm cửa bếp trước khi lái xe đi.

“Trời đang ngày một sáng hơn rồi,” Harry nói.

“Vậy sao?”

“Ý tôi là ban ngày. Ngày đang dài hơn rồi.”

Juul chỉ gật đầu mà không đáp.

“Có một chuyện tôi vẫn đang băn khoăn một chút,” Harry nói. “Gia đình của Sindre Fauke, họ chết như thế nào?”

“Tôi đã nói với cậu rồi thôi. Anh ta đã giết họ mà.”

“Vâng, nhưng như thế nào?”

Even Juul nhìn Harry trừng trừng rồi mới đáp. “Họ bị bắn chết. Xuyên qua đầu!”

“Cả bốn người à?”

“Phải.”

Cuối cùng họ tìm thấy một chỗ đổ xe tại Grensen, từ đây họ đi bộ đến nơi Juul nhất định đòi cho Harry xem khi nói chuyện qua điện thoại.

“Vậy ra đây là Ryktet,” Harry nói khi bước vào trong quán cà phê sáng lờ mờ, gần như không có ai ngoài vài người đang ngồi quanh những chiếc bàn nhựa đã khá cũ mòn. Harry và Juul tự đi lấy cà phê rồi ngồi tại một bàn bên cửa sổ. Hai ông già ngồi phía xa hơn trong phòng ngừng nói chuyện, cau có nhìn về phía họ.

“Làm tôi nhớ đến một quán cà phê tôi vẫn thi thoảng đến,” Harry nói, hất đầu về phía hai ông già kia.

“Mấy lão già hết thuốc chữa!” Juul đáp. “Đám Quốc xã cũ và phường Mặt trận phía Đông vẫn nghĩ mình đúng. Họ ngồi đây để trút bầu tâm sự cay đắng về sự phản bội ghê gớm, về chính phủ của Nygaardsvold và tình hình chung của thế giới. Ít nhất thì cũng những lão vẫn còn hơi thở. Tôi thấy là hàng ngũ bọn họ đang ngày càng thưa thớt.”

“Vẫn còn cam kết chính trị à?”

“À phải, bọn họ vẫn còn giận dữ về chuyện viện trợ cho thế giới thứ ba, những khoản cắt giảm trong ngân sách quốc phòng, những mục sư là phụ nữ, hôn nhân cho người đồng giới, những đồng hương mới của chúng ta, tất cả những chuyện cậu đoán sẽ khiến mấy lão già này khó chịu. Trong ruột bọn họ vẫn là quân phát xít.”

“Và ông nghĩ rằng Uriah có thể lai vãng chỗ này?”

“Nếu Uriah đang tiến hành một kiểu chiến dịch báo thù nào đó chống lại xã hội, nhất định hắn sẽ tìm được những kẻ cùng chí hướng ở đây. Hiển nhiên là còn những nơi gặp gỡ khác cho các cựu chiến hữu Mặt trận phía Đông, những cuộc họp mặt hằng năm tại Oslo này chẳng hạn, dành cho chiến hữu và những người khác đến từ mọi miền đất nước. Nhưng các cuộc họp đó có trật tự hoàn toàn khác với những cuộc họp tại quán này - chúng chỉ đơn thuần là các sự kiện xã hội để tưởng nhớ những người đã chết, và có lệnh cấm nói chuyện chính trị. Không, nếu tôi đang muốn truy tìm một người ở Mặt trận phía Đông toan tính báo thù thì đây sẽ là nơi tôi bắt đầu.”

“Vợ ông đã từng tham gia nhóm nào thế này, mà ông gọi là gì nhỉ… những cuộc tụ tập của chiến hữu à?”

Juul nhìn Hary chằm chằm ngạc nhiên, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Chỉ nghĩ vậy thôi!” Harry nói. “Tôi chỉ tự hỏi liệu bà ấy có gì cho tôi biết không?”

“Không có đâu!” Juul đáp cộc lốc.

“Tốt. Có mối liên hệ nào giữa những người ông gọi là ‘mấy lão già hết thuốc chữa’ với những đám Quốc xã mới không?”

“Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Tôi có mật báo gợi ý cho thấy rằng Uriah đã dùng một kẻ trung gian để kiếm khẩu súng trường Marklin, ai đó giao du trong giới thích sử dụng vũ khí.”

Juul lắc đầu.

“Hầu hết những cựu chiến binh Mặt trận phía Đông sẽ bực khi nghe cậu cho họ vào một rọ như thế. Cho dù bọn Quốc xã mới nói chung rất kính trọng họ. Đối với họ, chiến đấu ngoài mặt trận là một giấc mơ cao tột bậc - bảo vệ đất nước mình, giống nòi của mình bằng vũ khí trong tay.”

“Vậy nếu một trong những cựu chiến binh này muốn có một thứ vũ khí, hắn ta có thể trông cậy vào sự hỗ trợ từ những kẻ Quốc xã mới à?”

“Hắn có thể sẽ gặp được sự thiện chí, đúng vậy. Nhưng hắn sẽ phải biết tiếp cận ai. Không phải ai cũng có thể cung cấp cho hắn thứ vũ khí tân tiến như cái cậu đang theo đuổi. Có một gợi ý khá rõ ràng cho cậu rằng cảnh sát tại Honefoss, trong một cuộc bố ráp ga ra của một tên Quốc xã mới, đã tìm thấy một chiếc Datsim cũ chất đầy dùi cui tự chế, thanh giáo gỗ và ít cây rìu cùn. Hầu hết những kẻ này nói theo đúng nghĩa đen là hạng thời kỳ đồ đá.”

“Thế tôi nên bắt đầu từ đâu để tìm một người trong giới này có những mối liên hệ với bọn buôn bán vũ khí quốc tế?”

“Vấn đề không phải là giới này đặc biệt lớn. Thực ra, Fritt Ord, tờ báo của những kẻ theo chủ nghĩa Dân tộc, quả quyết rằng ở Na Uy có khoảng 1.500 tên theo chủ nghĩa Quốc xã và Dân chủ Quốc gia, nhưng nếu cậu gọi cho Monitor, một tổ chức tình nguyện giám sát những hang ổ phát xít, họ sẽ cho cậu biết rằng có nhiều nhất là năm mươi thành viên tích cực thôi. Không, vấn đề là những kẻ ủng hộ giàu có thực sự cầm cương thì vô hình. Chúng không đi ủng hoặc xăm hình chữ thập ngoặc trên cánh tay, ta hãy nói thế đi. Chúng có thể có một vai vế trong xã hội để có thể khai thác mà phụng sự cho sự nghiệp, nhưng để làm điều đó chúng phải ẩn mình.”

Một giọng trầm gầm lên sau lưng họ: “Làm sao ông dám đến đây, hả Even Juul.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.