Chương trước
Chương sau
Sở Cảnh sát.
Ngày 24 tháng Hai năm 2000.


Wright chửi thề. Ông đã thử hết tất cả các núm trên máy chiếu để làm nổi bật hình ảnh mà không được.

Có tiếng người húng hắng.

“Tôi nghĩ có lẽ chính hình ảnh không được rõ, trung úy ạ. Ý tôi là không phải tại máy chiếu.”

“Ừ, thì dù sao đi nữa, đây cũng là Andreas Hochner,” Wright nói, đưa tay lên che mắt để thấy được những người có mặt. Căn phòng không có cửa sổ, nên vào những lúc thế này khi đèn đóm tắt hết, căn phòng tối như mực. Theo như Wright biết, phòng còn được thiết kế chống nghe trộm, dù như vậy nghĩa là thế nào đi nữa.

Ngoài ông ta, Andreas Wright, trung úy thuộc Cơ quan Tình báo Quân đội, chỉ có ba người nữa: thiếu tá Bard Ovesen của Cơ quan Tình báo Quân đội, Harry Hole, người mới của bên POT và Kurt Meirik, sếp POT. Chính Hole là người đã gửi fax cho ông tên của tay buôn vũ khí tại Johannesburg. Kể từ hôm đó, Harry không ngừng hỏi ông để lấy thông tin. Không nghi ngờ gì rất nhiều người ở POT dường như cho rằng Tình báo Quân đội chỉ đơn thuần là một bộ phận nhỏ thuộc POT. Rõ ràng họ đã không đọc quy định nêu rõ cả hai đều là tổ chức có cấp bậc ngang nhau cùng cộng tác làm việc. Nhưng Wright thì có. Thế nên cuối cùng ông đã giải thích cho người mới rằng những vụ án có mức độ ưu tiên thấp thì phải đợi. Nửa tiếng sau Meirik gọi nói rằng đây là vụ có mức ưu tiên hàng đầu. Tại sao họ không chịu nói thế ngay từ đầu nhỉ?

Hình ảnh đen trắng mờ mịt trên màn hình cho thấy một người đàn ông đang bước từ nhà hàng ra; dường như được chụp từ cửa kính xe ô tô. Hắn ta có khuôn mặt to bè, lỗ mãng, cặp mắt đen với cái mũi to, không rõ nét và hàng ria mép đen rậm rì quặp xuống.

“Andreas Hochner, sinh năm 1954 tại Zimbabwe có bố mẹ là người Đức!” Wright đọc từ bản fax ông mang theo. “Từng làm lính đánh thuê ở Congo và Nam Phi, có lẽ dính líu đến buôn lậu vũ khí từ giữa những năm tám mươi. Mười chín tuổi hắn đã nằm trong số bảy tên bị kết tội sát hại một thằng bé da đen ở Kinshasa, nhưng được tha bổng do thiếu bằng chứng. Đã kết hôn và ly dị hai lần. Kẻ thuê hắn tại Johannesburg bị tình nghi đứng đằng sau việc tuồn tên lửa phòng không vào Syria và mua vũ khí hóa học từ Iraq. Bị cho là đã cung cấp các khẩu súng trường đặc biệt cho Karadzic trong chiến tranh Bosnia. Huấn luyện các tay súng bắn tỉa trong cuộc bao vây Sarajevo. Phần cuối cùng vẫn chưa được xác nhận.”

“Làm ơn bỏ qua chi tiết đi,” Meirik nói, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Nó lúc nào cũng chạy chậm nhưng được cái có dòng đề tặng tuyệt vời của Bộ Tư lệnh Quân đội ở mặt sau.

“Được rồi!” Wright đáp, lật lật qua các trang tài liệu còn lại. “Vâng, đây rồi. Andreas Hochner là một trong số bốn tên bị bắt giữ trong một cuộc truy kích những tên buôn vũ khí tại Johannesburg vào tháng Mười hai. Trong dịp này họ đã tìm thấy một danh sách đơn hàng được mã hóa. Một trong số các món hàng được yêu cầu là khẩu súng trường Marklin, gửi thẳng đến Oslo. Và ngày nhận đơn hàng: 21 tháng Mười hai. Hết.”

Cả phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng ro ro của máy chiếu. Ai đó trong bóng tối cất tiếng húng hắng. Nghe như là Bard Ovesen. Wright đưa tay che mắt.

“Sao ta có thể chắc rằng Hochner là nhân vật chủ chốt trong vụ án của ta?” Ovesen hỏi.

Giọng nói của Harry Hole vang lên từ bóng tối.

“Tôi đã nói chuyện với thanh tra Isaiah Bume tại Hillbrow, Johannesburg. Anh ta có thể nói với tôi rằng sau các đợt bắt giữ, họ đã khám xét căn hộ của những kẻ có liên quan và tìm thấy một hộ chiếu thú vị trong căn hộ của Hochner. Ảnh là của hắn, nhưng tên thì hoàn toàn khác.”

“Một kẻ buôn vũ khí dùng tên giả thì không hẳn là… thuốc nổ,” Ovesen đáp.

“Tôi thì nghĩ nhiều hơn đến một con dấu họ đã tìm thấy trong đó. Oslo, Na Uy, ngày 10 tháng Mười hai.”

“Vậy là hắn đã đến Oslo,” Meirik đáp. “Có một người Na Uy trong danh sách khách hàng của công ty, và chúng tôi đã tìm thấy những vỏ đạn bắn ra từ khẩu súng trường khủng này. Như vậy Andreas Hochner đã đến Na Uy và chúng ta có thể giả sử một thương vụ đã được xúc tiến. Nhưng người Na Uy có tên trong danh sách là ai?”

“Thật không may, danh sách không cung cấp đầy đủ họ tên và địa chỉ!” giọng Harry cất lên. “Người khách hàng ở Oslo có tên là Uriah. Nhất định là một mật danh. Và theo lời thanh tra Bume tại Johannesburg, Hochner không có hứng nói chuyện cho mấy.”

“Tôi tưởng cảnh sát Johannesburg có những phương pháp thẩm vấn hiệu quả chứ!” Ovesen đáp.

“Có lẽ, nhưng chắc Hochner câm mồm thì đỡ mạo hiểm hơn là nói. Một danh sách khách hàng rất dài…”

“Tôi nghe nói ở Nam Phi họ dùng điện!” Wright nói “Dưới bàn chân, trên hai núm vú và… Đau đớn kinh khủng lắm. Ai đó bật đèn lên được không?”

Harry: “Trong một vụ có liên quan đến việc mua vũ khí hóa học từ Saddam thì một chuyến công tác đến Oslo cùng một khẩu súng trường là khá nhỏ nhặt. Tôi nghĩ không may là người Nam Phi họ để dành điện cho những vấn đề quan trọng hơn, hãy nghĩ theo cách đó. Ngoài ra, vẫn chưa chắc chắn Hochner biết Uriah là ai. Và do không có thông tin gì về Uriah, chúng ta phải đặt câu hỏi: kế hoạch của hắn là gì? Ám sát? Hay khủng bố?”

“Hoặc là ăn cướp,” Meirik đáp.

“Bằng một khẩu súng trường Marklin sao?” Ovesen nói. “Thế có khác gì giết gà dùng dao mổ trâu đâu.”

“Hay là bắn nhau vì ma túy?” Wright gợi ý.

“À,” Harry nói. “Một khẩu súng ngắn là đã đủ để giết người được bảo vệ nghiêm ngặt nhất Thụy Điển rồi. Và kẻ ám sát Olaf Palme(24) không bao giờ bị bắt. Vậy tại sao một khẩu súng trị giá hơn nửa triệu krone lại được dùng để bắn ai đó tại đây?”

“Cậu gợi ý thế nào, Harry?”

“Có lẽ mục tiêu không phải là người Na Uy, mà là ai đó từ nước ngoài đến. Ai đó không ngừng là mục tiêu của những kẻ khủng bố, nhưng được bảo vệ quá nghiêm ngặt tại quê nhà khiến âm mưu ám sát bất thành. Là người mà chúng nghĩ rằng chúng có thể giết hại dễ dàng hơn ở một đất nước nhỏ bé thanh bình mà chúng cho rằng các biện pháp an ninh sẽ tương ứng theo.”

“Nhưng là ai?” Ovesen hỏi. “Làm gì có ai ở đất nước này khớp với nhân vật đó.”

“Và cũng chẳng có ai sắp đến cả,” Meirik nói thêm.

“Có lẽ là về lâu dài hơn!” Harry nói.

“Nhưng vũ khí này đã đến đây hai tháng trước rồi!” Ovesen nói. “Thật vô lý nếu những kẻ khủng bố nước ngoài đến Na Uy hai tháng trước khi đến thời hạn hành động.”

“Có lẽ chúng không phải là người nước ngoài, mà là người Na Uy.”

“Chẳng ai ở Na Uy này có khả năng làm điều cậu đang gợi ý đâu,” Wright nói, mò mẫm tìm công tắc trên tường.

“Chính xác!” Harry đáp. “Đó là vấn đề.”

“Vấn đề?”

“Tưởng tượng một kẻ khủng bố nước ngoài khét tiếng muốn lấy mạng ai đó tại chính đất nước của hắn, và người này sẽ đến Na Uy. Các cơ quan mật vụ tại quốc gia hắn sống bám sát nhất cử nhất động của hắn, thế nên thay vì đích thân mạo hiểm hắn ta liên hệ với một nhóm những kẻ cùng chí hướng ở Na Uy này. Chuyện chúng có thể là những kẻ nghiệp dư thực ra lại là một lợi thế, vì kẻ khủng bố biết rằng nhóm này sẽ không thu hút sự chú ý của cảnh sát.”

Meirik: “Những vỏ đạn rơi rớt lại có thể cho thấy chúng là những kẻ nghiệp dư, đúng rồi.”

“Tên khủng bố và kẻ nghiệp dư thỏa thuận rằng kẻ khủng bố tài trợ để mua một thứ vũ khí đắt tiền, và sau đó cắt đứt mọi liên lạc. Chẳng thể nào lần được dấu vết tên khủng bố. Theo cách này hắn đã khởi động một quá trình, liều mất nhiều tiền mặt hơn một chút.”

“Nhưng chuyện gì xảy ra nếu gã nghiệp dư này không có khả năng thực hiện phi vụ?” Ovesen hỏi. “Hoặc nếu chúng quyết định bắn súng rồi ôm tiền bỏ trốn thì sao?”

“Dĩ nhiên có bao gồm một rủi ro nhất định, nhưng chúng ta phải giả sử rằng tên khủng bố cho rằng kẻ nghiệp dư này có động cơ rất cao. Chính hắn cũng có thể có động cơ cá nhân buộc hắn phải đưa thân ra làn đạn để thực hiện nhiệm vụ này.”

“Giả thiết thú vị,” Ovesen nói. “Và cậu sẽ thử nghiệm giả thiết này thế nào đây?”

“Ta không thể làm thế. Tôi đang nói đến một kẻ mà chúng ta chẳng biết gì về hắn. Chúng ta không biết hắn suy nghĩ như thế nào; chúng ta không thể trông cậy hắn hành động một cách duy lý.”

“Tốt” Meirik nói. “Chúng ta có giả thiết nào khác về việc vũ khí này cuối cùng lại có mặt ở Na Uy như thế không?”

“Vô số,” Harry đáp. “Nhưng đây là kịch bản tồi tệ nhất có thể có”

“Hừm,” Meirik thở dài. “Rốt cuộc việc của chúng ta là truy đuổi những bóng ma, nên tốt nhất là ta xem có nói chuyện với tên Hochner này được không. Tôi sẽ gọi vài cuộc cho… aaaaa!”

Wright đã tìm thấy công tắc, ánh sáng trắng chói mắt tràn ngập căn phòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.