Chương trước
Chương sau
Tiệm pizza Herbert, Youngstorget.
Ngày 12 tháng Mười một năm 1999.


Sverre Olsen bước vào, gật đầu với mấy gã ngồi ở bàn trong góc, mua một chai bia tại quầy bar và đến bàn ngồi. Không phải cái bàn trong góc mà là bàn của riêng hắn. Đó là bàn của hắn được hơn một năm rồi, kể từ ngày hắn đánh tơi tả thằng mắt hí tại quán Dennis Kebab. Hắn đến sớm và trong chốc lát không có ai ngồi ở đó, nhưng chẳng mấy chốc tiệm bánh pizza nhỏ trên góc đường Torggata và Youngstorget sẽ đông khách. Hôm nay là ngày lãnh tiền trợ cấp. Hắn liếc mắt về mấy thằng ngồi trong góc. Ba trong số lực lượng nòng cốt đang ngồi đó nhưng hắn không nói chuyện với chúng vào lúc này. Chúng thuộc về một đảng mới - Liên minh Quốc gia - và có những bất đồng ý kiến thuộc ý thức hệ giữa chúng, có thể nói như vậy. Hắn biết chúng từ hồi trong đội thiếu niên của đảng Tổ quốc; chúng từng khá là yêu nước, nhưng giờ đây chúng sắp gia nhập tổ chức ly khai.

Roy Kvinset, đầu cạo nhẵn thín, mặc quần jean bó bạc phếch, đi bốt và mặc áo thun trắng in logo đảng Liên minh Quốc gia ba màu đỏ, trắng và xanh. Halle là người mới. Hắn đã nhuộm tóc đen và dùng dầu vuốt tóc giữ tóc ép sát. Hàng ria mép - rõ ràng là thứ khiêu khích người ta nhất - một hàng ria mép như bàn chải đánh răng tỉa tót gọn gàng, một bản sao chính xác râu của Quốc trưởng. Hắn đã ngừng diện quần ống túm và đi ủng; thay vào đó là bộ đồ dã chiến xanh lá. Gregersen là đứa duy nhất có dáng dấp một thanh niên bình thường: áo khoác bo chun, để râu dê và cặp kính râm kéo lên trán. Không nghi ngờ gì hắn là thằng thông minh nhất trong bộ ba.

Ánh mắt của Sverre quét căn phòng. Một cặp nam nữ trẻ đang chén bánh pizza. Hắn chưa từng gặp họ nhưng trông họ không có vẻ là cảnh sát chìm. Cũng không giống phóng viên.

Hay là chúng là người của tạp chí chống phái xít Molilior mới? Mùa đông năm ngoái hắn đã lật mặt một kẻ của Motilior, một gã với ánh mắt sợ sệt đến đây đôi lần, giá vờ say mèm rồi bắt chuyện với vài khách quen. Sverre đánh hơi thấy có mùi gian trá, và chúng đã kéo gã ra ngoài, vạch áo len của gã ra. Gã có mang theo máy ghi âm. Gã thú nhận rằng mình là người của tờ Monitor khi chúng còn chưa chạm tay vào người gã. Sợ cứng người. Mấy gã ở Monitor này rặt một phường ngu xuẩn. Thử nghĩ xem trò của bọn này, cái trò tình nguyện theo dõi những phần tử phát xít, là cực kỳ quan trọng và nguy hiểm. Rằng chúng là mật vụ mà tính mạng luôn gặp nguy hiểm. A phải rồi, trong chuyện đó thì có lẽ chúng không khác vài kẻ trong hàng ngũ của chính hắn là mấy, hắn phải thừa nhận như thế. Dù sao, thằng cha đó đã tin chắc mình sắp bị giết nên sợ đến mức tè ra quần. Nói đúng nghĩa đen. Sverre đã nhìn thấy một vệt đậm đen đang chảy từ ống quần xuống rồi lan qua mặt đường. Đó là cái hắn nhớ rõ nhất về tối hôm ấy. Dòng nước tiểu nhỏ tí đó lung linh khi tìm tới điểm thấp nhất trong hẻm sâu sáng lờ mờ.

Sverre Olsen quyết định rằng cặp đôi kia chỉ là hai thanh niên đói khát tình cờ đi ngang qua. Tốc độ ăn của họ cho thấy giờ đây họ đã nhận thức được khách trong nhà hàng là những ai chỉ nên muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Ngồi cạnh cửa sổ là một lão già đội mũ và mặc áo choàng cổ có lẽ là một kẻ nát rượu cho dù quần áo lão ta phát đi một thông điệp khác. Nhưng nghĩ kỹ thì, họ thường trông như thế trong ít ngày đầu, sau khi Cứu Tế quân cho họ ăn mặc - những áo khoác và comple dùng rồi nhưng loại tốt và tươm tất. Khi hắn đang quan sát, lão già bất đồ ngẩng đầu lên và gặp ánh mắt hắn. Lão ta không phải một kẻ nát rượu. Người này có đôi mắt xanh sáng lấp lánh nên Sverre tự động nhìn ra chỗ khác. Sao cái lão khọm này cứ nhìn chằm chằm thế!

Sverre tập trung vào cốc bia của mình. Đến lúc đi kiếm chút tiền mặt rồi. Để tóc cho dài ra phủ hình xăm trên cổ. Mặc áo sơ mi dài tay vào rồi ra ngoài kia. Có đủ việc để làm. Công việc chết tiệt. Bọn da đen chiếm hết những việc ngon, lương hậu. Lũ gay ẻo lả, lũ ngoại đạo và lũ da đen.

“Tôi có thể ngồi được không?”

Sverre ngước mắt lên. Chính là lão già đó; đang đứng trước mặt hắn. Sverre không để ý thấy lão ta đến gần.

“Đây là bàn của tôi!” Sverre khước từ.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện chút thôi!” Lão già đặt một tờ báo lên bàn giữa hai người rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Sverre thận trọng nhìn lão.

“Bình tĩnh đi. Tôi là người của anh mà,” lão nói.

“Người của ai?”

“Một trong những người đến đây. Những người theo đảng Quốc xã.”

“Thế sao?”

Sverre liếm môi, đưa cốc bia lên miệng. Lão già ngồi đó, bất động, nhìn hắn. Bình thản, như thể lão ta có cả đống thời gian trên đời này. Mà có lẽ lão ta có thật. Trông lão ta khoảng bảy mươi tuổi. Ít nhất là thế. Liệu lão ta có thể là một trong những kẻ cực đoan già ở Khu 88 không? Một trong những kẻ hỗ trợ tài chính nhút nhát Sverre đã nghe nói đến nhưng chưa từng gặp?

“Tôi cần anh giúp một việc.” lão già nói thấp giọng.

“Thế sao?” Sverre đáp. Nhưng hắn đã bớt thái độ hách dịch ra mặt một tí. Suy cho cùng, ta chẳng bao giờ biết được.

“Súng,” lão già nói.

“Súng làm sao?”

“Tôi cần một khẩu. Anh giúp tôi được không?”

“Tại sao tôi phải giúp ông?”

“Mở tờ báo ra đi. Trang hai mươi tám.”

Sverre kéo tờ báo lại gần, vừa để mắt canh chừng lão già vừa lật trang. Trên trang hai mươi tám có một bài viết về bọn Quốc xã mới ở Tây Ban Nha. Bên cạnh là bức hình gã Kháng chiến chết tiệt, Even Juul. Cảm ơn nhiều. Bức ảnh đen trắng lớn chụp một thanh niên đang giơ lên bức vẽ tổng tư lệnh Franco, bị tờ một nghìn krone che lấp một phần.

“Nếu anh có thể giúp tôi…” lão già nói.

Sverre nhún vai.

“… thì sẽ có thêm chín nghìn krone nữa!”

“Thế sao?” Sverre uống thêm ngụm bia nữa. Đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Đôi trẻ đã rời quán, nhưng Halle, Gregersen và Kvinset vẫn còn ngồi trong góc. Và chẳng bao lâu những kẻ khác sẽ đến, sẽ không thể trò chuyện kín đáo được. Mười nghìn krone.

“Loại súng gì?”

“Một khẩu súng trường.”

“Phải biết sử dụng nó.

Lão già lắc đầu. “Súng trường Marklin.”

“Marklin à? Như trong huấn luyện hiện đại à?” Sverre hỏi.

Một nếp nhăn giãn ra trên khuôn mặt nhăn nheo dưới cái mũ. Lão già lẩm cẩm này hẳn đã cười.

“Nếu anh không thể giúp tôi thì nói luôn đi. Anh cứ giữ một nghìn và chúng ta sẽ không bàn chuyện này nữa. Tôi sẽ đi và chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”

Sverre thấy adrenalin tràn qua người trong chốc lát. Đây không phải là chuyện phiếm hằng ngày về rìu rựa, súng săn hay lẻ loi một que thuốc nổ. Mà là đô xịn hẳn hoi. Thằng cha này muốn hàng xịn.

Cánh cửa bật mở. Sverre liếc qua vai về phía ông già đang bước vào. Chỉ là một con ma men mặc áo len dài tay Iceland đỏ. Gã có thể là mối phiền khi xoáy trộm rượu, còn ngoài ra gã gần như vô hại.

“Để xem tôi có thể làm được gì,” Sverre đáp, chụp lấy tờ một nghìn krone.

Sverre không nhìn thấy chuyện xảy ra tiếp theo. Bàn tay của lão già bổ xuống tay hắn như vuốt đại bàng, găm chặt xuống mặt bàn.

“Đó không phải cái tôi yêu cầu.” Giọng nói lạnh giá và khô khốc, như thể một lớp băng.

Sverre cố giật tay ra mà không được. Không thể rút tay ra khỏi nắm tay của một lão già ốm yếu!

“Tôi đã hỏi anh giúp tôi được không, và tôi muốn có câu trả lời. Được hay không. Hiểu chưa hả?”

Sverre cảm nhận được cơn giận của hắn, người bạn và kẻ thù cũ của hắn, đang trồi lên. Tuy nhiên, tạm thời lúc này nó không lấn át được một ý nghĩ khác: mười nghìn krone. Có một người có thể giúp được hắn, một người rất đặc biệt. Giá sẽ không rẻ nhưng hắn có cảm giác lão khọm này sẽ không kì kèo về giá cả.

“Tôi… Tôi có thể giúp ông.”

“Khi nào?”

“Ba ngày. Ở đây. Giờ này.”

“Nhảm nhí! Làm sao có được khẩu súng trường như thế trong ba ngày.” Lão già buông tay hắn ra. “Nhưng anh hãy đến chỗ người có thể giúp anh, bảo hắn chạy đến chỗ người có thể giúp hắn, sau đó ba ngày nữa anh gặp tôi ở đây để ta có thể thu xếp thời gian và địa điểm giao hàng.”

Sverre có thể nâng 120 cân trên ghế nâng tạ. Làm thế nào lão già gầy nhẳng này…?

“Anh cho tôi biết có cần phải trả tiền mặt ngay khi giao hàng không. Anh sẽ nhận được số tiền còn lại trong vòng ba ngày.”

“Thế à? Vậy nếu như tôi chỉ lấy tiền thôi?”

“Vậy thì tôi sẽ quay lại và giết chết anh.”

Sverre xoa xoa hai cổ tay. Hắn không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

•   •   •

Một cơn gió lạnh cắt da thổi qua mặt đường ngoài bốt điện thoại trên đường Torggata Baths khi Sverre Olsen nhấn phím số với những ngón tay run lập cập. Mẹ kiếp, lạnh thật đấy! Cả hai bên mũi giày của hắn đều thủng lỗ. Ở đầu kia có người nhấc máy nghe.

“A lô?”

Sverre Olsen nuốt khan. Tại sao cái giọng này lúc nào cũng làm hắn thấy bất an?

“Là em. Olsen đây.”

“Nói.”

“Có thằng cần súng. Một khẩu Marklin.”

Không trả lời.

“Như trong huấn luyện hiện đại!” Sverre nói thêm.

“Tao biết Marklin là gì, Olsen.” Giọng nói ở đầu dây bên kia đều đều, lưng chừng; Sverre cảm nhận được sự khinh khi. Mặc dù căm ghét người ở đầu dây nhưng hắn không phản ứng vì hắn còn cảm thấy khiếp sợ nhiều hơn - hắn không xấu hổ khi thừa nhận chuyện đó. Người này có tiếng là nguy hiểm. Chỉ vài người nghe nói về gã, ngay cả trong giới của Sverre, hắn cùng không biết tên thật của gã. Nhưng gã đã nhiều lần cứu Sverre và băng của hắn khỏi tình huống nguy hiểm. Tất cả vì sự nghiệp dĩ nhiên, chứ không phải vì gã có cảm tình gì đặc biệt với Sverre Olsen. Sverre mà biết có ai khác có thể cung cấp cho hắn thứ hắn tìm, hắn đã tìm cách liên lạc với họ rồi.

Giọng nói: “Đứa nào hỏi và chúng cần súng làm gì?”

“Một thằng già nào đó. Em chưa từng gặp lão. Lão nói lão là người của chúng ta. Em cũng không hỏi chính xác cái thứ gã sắp bắn vỡ sọ, ta cứ nói thế đã. Có lẽ chẳng có ai đâu. Có lẽ lão chỉ muốn dùng nó để..!”

“Câm mồm đi, Olsen. Trông lão ấy có giống loại lắm tiền không?”

“Lão ăn mặc đàng hoàng lắm. Lão còn tặng em một nghìn chỉ để cho lão biết rằng em có thể giúp được lão không.”

“Lão ấy cho mày một nghìn để mày câm cái mõm lại, chứ không phải để trả lời câu hỏi nào cả.”

“Đúng vậy.”

“Thú vị đấy.”

“Ba ngày nữa em sẽ gặp lại lão. Lão muốn biết chúng ta có kiếm được súng không!”

“Chúng ta”

“Vâng, à…”

“Ý mày là tao có kiếm được súng không ấy hả?”

“Dĩ nhiên, nhưng…”

“Lão ấy trả cho mày vụ này bao nhiêu?”

Sverre dừng lại. “Mười nghìn.”

“Tao sẽ làm. Mười. Nếu vụ này thành công. Hiểu chứ?”

“Hiểu rồi”

“Vậy mười nghìn để làm gì?”

“Để em câm mõm lại.”

Khi bỏ điện thoại xuống, mười đầu ngón chân của Sverre đã không còn cảm giác. Hắn cần mua đôi giày mớỉ. Hắn vẫn đứng nguyên đó, nhìn chăm chú một gói khoai tây chiên lờ đờ bị gió hất tung lên không và giờ đang bay giữa đám xe theo hướng đi Storgata.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.