Lúc tỉnh lại, mặt trời đã ngả về tây. Tần Tố đứng dậy, quả nhiên, thân mình càng đau nhức.
Nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng, ngồi ở trước giường, nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ.
Tần Lam đã từng nói, khi nhìn hoàng hôn, rất dễ đa cảm. Người thích nhìn hoàng hôn, hơn phân nửa là có sầu muộn trong lòng.
Tỷ như Tần Tố bây giờ.
Khi người ta chấp nhất đối một việc thường thường sẽ quên đi ước nguyện ban đầu, chỉ một đường đi thẳng tới, đến cuối cùng cũng không biết tại sao phải làm thế, chỉ là máy móc tiếp tục.
Giống như là hận, đến cuối cùng thường thường đã quên đi lý do tại sao đi hận.
Dường như…….Chán nản.
Nhìn ánh tà dương, sẽ dần dần cảm thấy buồn chán. Báo thù cái gì, tựa như gánh nặng trầm trọng, luôn luôn khiến hắn không được vui vẻ.
Nếu có một ngày, đại thù được báo, như vậy…….Hắn nên làm cái gì?
Lý tưởng đã từng có, hạnh phúc đã từng có, đều đã bị phá hủy rồi a, rốt cục không thể quay trở lại…….Như vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Cái gì cũng không có……Đã không có……….Chỉ còn lại một thân xác trống rỗng, hành động hoàn toàn theo hận ý.
Thân xác như thế, có lẽ chỉ có nước sông Nại Hà nơi Minh giới u tối kia mới có thể rửa sạch đi.
Vượt qua con đường tăm tối, đi qua cầu Nại Hà, uống hết Mạnh bà thang, sau đó quên đi tất thảy kiếp này……Dù sao đã không còn gì để lưu luyến, như vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-tuyet/2937428/chuong-12.html