Rốt cục chỉ còn lại hai người, Đàm Chiêu Quân bưng chén lên, khẽ nhấp hớp trà, tầm mắt ở trên mặt Doãn Thức Câu đảo một vòng, nhìn thẳng mắt hắn khẽ cười.
"Chàng có vấn đề muốn hỏi ta sao?" Nàng chủ động mở miệng.
"Ừ." Doãn Thức Câu gật đầu. "Chiêu Quân, nàng biết Tư Mã Ấn phải không?"
"Từ miệng Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia nghe được một ít." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu diếm. "Ta nghĩ chàng đại khái cũng đoán được bọn họ nói cái gì, có muốn bổ sung không?"
Trầm mặc một hồi lâu hắn mới chậm rãi mở miệng.
"Ta cùng hắn vốn là bạn tốt, nhưng không biết bắt đầu từ đâu khi nào, hắn liền cạnh tranh mọi chuyện với ta, mặc kệ ta làm cái gì, hắn cũng sẽ làm theo, không thể không cùng ta bắt chước, cố tình..." Dừng lại, hắn không nói thêm gì nữa.
"Cố tình lại luôn không bằng chàng, phải không?"
Hắn thở dài, xem như ngầm thừa nhận.
"Kết quả bởi vì như thế, hắn càng căm thù ta, sau ta mới biết được là do cha hắn. Tư Mã tiền bối luôn cố ý lấy ta khích hắn, như vậy oán khí tích lũy theo năm tháng cuối cùng thành thù."
"Còn chàng?" Đàm Chiêu Quân hỏi, Tư Mã Ấn nghĩ như thế nào không quan hệ đến nàng, nàng chỉ muốn biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhất là sau khi Tư Mã Ấn đoạt vị hôn thê của hắn.
"Ta đối với hắn không thù không oán."
Một tay chống má, Đàm Chiêu Quân nghiêng đầu liếc xéo hắn."Phải không? Vậy... Thủy Lăng thì sao?"
Hắn kinh ngạc nhìn nàng."Làm sao nàng biết? Cũng do bọn Thức Hoa nói?"
"Bọn họ không nhắc tới tên, do Tư Mã lão đầu vừa mới nói."
Hắn nhíu mày."Chiêu Quân, Tư Mã tiền bối là tiền bối danh vọng trong chốn võ lâm, nàng không nên…"
"Thủy Lăng là vị hôn thê của chàng." Nàng ngắt lời hắn, không muốn nghe hắn giảng lý lẽ.
"Là vị “tiền” hôn thê, vị hôn thê của ta họ Đàm tên Chiêu Quân." Hắn nhanh chóng cầm bàn tay mềm của nàng, không cho nàng rời đi hắn một chút. "Sau khi gặp chuyện không may nàng chủ động từ hôn, ta cũng không oán trách nàng, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, nếu nàng sống chết phải gả cho ta, ngược lại ta mới phiền não, bởi vì ta vĩnh viễn không có khả năng thực hiện nguyện vọng của nàng."
"Nàng có hi vọng gì?"
"Nàng vẫn hi vọng ta có thể đi theo bước chân của cha ta..."
"Nàng hi vọng chàng chết sớm?" Nàng ngạc nhiên.
Doãn Thức Câu nhịn không được cười: "Không phải, nàng hi vọng ta có thể giành được vị trí minh chủ võ lâm, để nàng trở thành minh chủ phu nhân."
"Nhưng chàng lại xảy ra tai nạn xe ngựa ngoài ý muốn, không chỉ không thể đi được, cũng từ đó không thể luyện võ."
"Không phải, cho dù không phát sinh ngoài ý muốn, ta cũng không thể làm theo ý nàng ấy được." Hắn lắc đầu. "Bởi vì khi cha ta mất, trước linh đường cha, ba huynh đệ chúng ta liền ở trước mặt mẹ thề, đời này sẽ không giao thiệp với giang hồ, mặc kệ việc võ lâm, bởi vậy cho dù ta không biến thành như vậy, cũng không thể hoàn thành hi vọng của nàng."
"Cho nên chàng là tự từ bỏ, không có oán hận?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao hai đệ đệ của chàng lại nói, sau khi chàng bị từ hôn còn định mời vị tiền hôn thê đến phủ một chuyến, kết quả người ta đưa tới một phong thư, làm chàng bị đả kích trầm trọng, từ đó về sau chân không bước ra khỏi nhà, đưa ra quyết định suốt đời không thành thân?"
Lúc này đổi Doãn Thức Câu ngạc nhiên. "Ta không có quyết định này, nếu không thì nàng là gì?"
"Được, vậy phong thư bị chàng thiêu hủy viết những gì?" Chân không bước ra khỏi nhà là sự thật, lá thư này nhất định xúc phạm tới hắn!
"Sự tình đã qua, cũng đừng nhắc lại." Hắn không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, bởi vì thật sự đã qua.
Nàng cũng không ép hỏi. "Được rồi, ta không hỏi nội dung, chỉ hỏi chàng còn để ý chuyện ma quỷ viết trong thư không?"
"Đã không thèm để ý." Hắn lắc đầu, mỉm cười với nàng. "Ta không thể phủ nhận, lá thư đó thật làm tổn thương người, câu chữ đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ của ta như cũ, thế cho nên lúc gặp nàng, thời điểm biết mình yêu nàng nhưng ta vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng bây giờ ta đã thoát ra, hiện tại ta có nàng, như vậy đã đủ."
"Thật sự không thèm để ý nữa?"
Hắn cười. "Nếu còn để ý mà nói..., ta sẽ không muốn cưới nàng, sẽ không ở đây."
"Xem ra công lao ta không nhỏ." Đàm Chiêu Quân ngạo nghễ ngẩng cằm.
Thấy bộ dáng nàng cố tình ngạo mạn thật đáng yêu, hắn nhịn không được cười."Không phải không nhỏ, mà toàn bộ đều là công lao của nàng."
"Cho nên, cho dù lát nữa đến tiệc rượu mừng trăng tròn gì đó, cũng sẽ không thành vấn đề phải không?"
Thì ra quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, là vì nàng đang lo lắng cho hắn!
Thật là khiến người ta cảm động.
"Sẽ không, Tư Mã tiền bối hắn …"
"Là một con cáo già." Đàm Chiêu Quân tiếp lời. "Hắn là người khởi xướng, ở trong lòng nhi tử gieo xuống mầm mống oán hận ghen tị, còn giả mù sa mưa (ý nói giả bộ) nói cái gì “nếu không có sự cố kia, so với Ấn nhi hiền chất nhất định cũng có thành tựu ”." Nàng bắt chước giọng điệu Tư Mã Thịnh nói. "Ta không biết Tư Mã Ấn kia có thành tựu đến mức nào, nhưng ta không cho rằng cùng thế hệ chàng hiện nay, có ai có thành tựu có thể thắng được Doãn trang chủ Bích Liễu sơn trang."
Doãn Thức Câu nghe vậy, trong lòng cảm thấy một dòng nước ấm áp, theo máu chảy toàn thân, ngay cả hốc mắt cũng nóng lên.
"Nàng như vậy... làm cho ta thật sự rất khó nghĩ ra, ta rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc nàng tức giận." Hắn cố ý nói sang chuyện khác, cũng muốn giải quyết chuyện này.
"Chàng giỏi vẽ vời lắm phải không?" Nàng rốt cục nói cho hắn biết.
"Đúng vậy, nhưng..." Chờ đã, trong lòng hắn hiện lên một chút bất an. Chẳng lẽ...
"Nghĩ ra rồi sao?" Nàng lạnh giọng, ngay cả ánh mắt đều bị che kín một mảnh lạnh như băng.
Việc này Doãn Thức Câu chắc chắn xác định, nàng... thật sự rất tức giận.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy được sự tức giận của nàng, mà hắn, đời này cũng không muốn nhìn thấy nàng lại một lần nữa dùng ánh mắt lạnh như băng như vậy nhìn hắn.
"Chiêu Quân, nàng... đã biết?"
Tránh tay hắn ra, nàng lạnh như băng nói: "Biết cái gì? Biết chàng thích là mỹ nhân trong bức tranh kia phải không? Vẫn biết Đàm Chiêu Quân ta chẳng qua là vật thay thế cho một bức họa sao?"
"Không phải!" Hắn lo lắng giải thích.
"Chàng dám nói ta và mỹ nhân chàng vẽ đấy không giống sao?"
"Các nàng rất giống, gần như cùng một diện mạo, nhưng mà người trong bức tranh còn trẻ..."
Nàng cố ý bơi móc. "Cho nên chàng chê ta lớn tuổi?"
"Không phải như vậy! Các nàng rất giống là sự thật, nhưng ta ngay cả mình khi nào thì vẽ, tại sao lại vẽ bức tranh kia cũng không nhớ rõ nữa." Doãn Thức Câu lo lắng thúc ghế đến bên cạnh nàng, lại lần nữa nắm thật chặt tay nàng, không cho nàng giãy ra.
"Chàng không nhớ rõ?" Đàm Chiêu Quân kinh ngạc. "Vì sao?"
"Bởi vì sự cố xe ngựa kia làm cho ta mất đi một ít trí nhớ, bức họa kia đã tồn tại trước sự cố khoảng một tháng, mà ta mất đi trí nhớ của khoảng nửa năm, ngay cả sự cố xảy ra như thế nào cũng không nhớ rõ."
Thì ra hắn không chỉ mất đi mẫu thân, mất đi hai chân, mất đi võ công, mất đi vị hôn thê, mà còn mất đi trí nhớ!
Sự cố kia đã cướp đi rất nhiều thứ của hắn.
"Hãy nghe ta nói." Doãn Thức Câu dường như sợ nàng không nghe, vội vã giải thích."Ta thừa nhận ba năm này mỗi khi nhìn bức họa kia, trong lòng có chút rung động, thậm chí ở trong mộng đều mộng cảnh tượng trong bức tranh, cũng không phủ nhận lần đầu ở Hạnh viện thấy nàng thì từng có ảo giác, nhưng sau cùng nàng tiếp xúc, ta mới hiểu rõ nàng hơn, càng biết nhiều về nàng, lại càng yêu thích nàng, loại tình cảm khắc sâu này là thật, cùng việc thích mờ mịt người không thật trong bức họa kia hoàn toàn khác nhau, nàng, Đàm Chiêu Quân, vĩnh viễn không có khả năng trở thành bất luận vật thay thế của kẻ nào!"
Đàm Chiêu Quân trong lòng rung động. "Cho dù ta tùy hứng, ngạo mạn, điêu ngoa, cố tình gây sự, bộ dạng nào chàng cũng thích?"
Hắn khó xử nói: "Ta lo lắng nói thật, nàng sẽ thẹn quá thành giận."
"Ta chỉ nghe lời nói thật, về phần có thẹn quá thành giận hay không, ta không bảo đảm." Nàng lại cố ý tùy hứng, dùng lỗ mũi hừ khí.
Thấy thế, Doãn Thức Câu nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười. "Ta cảm thấy nàng như thế nào cũng thật đáng yêu, giống như bây giờ vậy."
Lời này vừa nói ra, đỏ ửng chậm rãi nổi lên mặt của nàng.
"Chàng... mắt chàng có tật xấu sao!" Đàm Chiêu Quân quả thực thẹn quá thành giận, nâng tay đánh hắn.
"Nhưng ta thật sự cảm thấy như vậy! Quả thật bộ dạng nàng thẹn quá thành giận cũng rất đáng yêu, khuôn mặt đỏ au, cực kỳ xinh đẹp." Phát hiện nàng dao động, Doãn Thức Câu cuối cùng thả tâm, cũng cố ý náo loạn tâm tình của nàng.
"Chàng còn nói! Chàng còn nói!" Thấy hắn nhìn nàng không nháy mắt, ánh mắt kia nồng đậm tình yêu làm cho mặt Đàm Chiêu Quân càng đỏ."Không được nhìn ta nữa!"
"Nhưng nàng thật đẹp, ta không muốn dời tầm mắt."
"Chàng!" Lời này làm mặt nàng gần như muốn cháy, không thèm nghĩ nữa, nàng trực tiếp đem mặt vùi vào trong ngực của hắn. "Như vậy chàng sẽ không nhìn thấy nữa."
Doãn Thức Câu ngẩn ra, chợt cúi đầu nở nụ cười, nâng tay ôm vai của nàng.
"Trở về ta muốn nhìn bức họa." Nàng rầu rĩ nói.
"Được." Hắn đồng ý. "Đừng giận ta nữa, được không?" Nhẹ giọng khẩn cầu.
"... để ta suy nghĩ lại xem." Kỳ thật nàng đã không còn giận hắn.
Hắn cười nhẹ, nghe ra ý tứ thật sự của nàng.
"Bộ dạng nũng nịu này của nàng cũng rất đáng yêu." Hắn ở bên tai nàng lặng lẽ nói.
Mặt Đàm Chiêu Quân đỏ rừng rực nhất thời chôn càng sâu, "Chàng còn nói!" Người này!
"Chiêu Quân."
"Có chuyện gì?" Giọng điệu có chút yếu ớt.
Doãn Thức Câu mỉm cười, biết nàng thẹn thùng.
Nhưng nếu muốn xấu hổ, khiến cho nàng càng xấu hổ luôn đi.
Hắn một tay nâng cằm nàng, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng, ôn nhu hôn lên môi nàng.
Thu Phong mua một đống ăn vặt trở về định dùng với trà, đứng ở sau tấm bình phong, thỉnh thoảng thăm dò, không dám tiến lên quấy rầy, khuôn mặt cũng đỏ bừng, cuối cùng bị Giang Dung ở một bên kéo ra xa hai bước.
Vì thế hai người liền đứng ở đàng kia đưa lưng về phía bình phong, vừa ăn đồ ăn vặt, một mặt giúp hai chủ tử... canh chừng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]