Editor: Sn
Chỉ vài ngày sau, những nốt mẩn đỏ đã hoàn toàn biến mất, nhưng những nụ hôn lưu lại trên vết thương ở lưng lại dễ bị lãng quên như vậy.
Đôi khi Chiêu Phàm đang làm việc khác, đột nhiên nhớ đến, tay vô thức mà sờ về phía sau, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào vết thương, lại như bị điện giật mà rụt lại.
Hành động của Nghiêm Khiếu ngày hôm đó khiến cậu cuối cùng cũng dám đứng trước gương, nhìn kỹ những vết thương trên người mình.
Lúc mới được đưa đến trung tâm phục hồi chức năng, mỗi khi nhìn thấy chúng, cậu đều cảm thấy chúng thật xấu xí, thật ghê tởm, như thể chúng là những vết nhơ hằn trên người, không thể gột rửa được sự nhục nhã. Sau đó, cậu không muốn nhìn thấy chúng nữa, ngay cả khi tắm cũng cố gắng không cúi đầu nhìn xuống.
Lần này gặp lại, cậu lại nhận ra rằng chúng không hề ghê rợn như cậu tưởng tượng.
Chỉ là những vết thương bình thường mà thôi.Chúng lặng lẽ hòa quyện vào máu thịt, mang theo một đoạn ký ức khắc sâu vào xương tủy, không thể nào quên.Ký ức không chỉ có cậu, mà còn có những đồng đội không bao giờ trở lại.
Cậu thở dài một hơi, sau đó tìm Nghiêm Khiếu để lấy thẻ bơi của phòng tập gym.
Nghiêm Khiếu nhận ra sự thay đổi của cậu, vui mừng khôn xiết, vừa cùng cậu đi bơi, vừa dần dần cho thêm thịt bò vào thức ăn mà cậu nhìn thấy là nôn mửa.
Dần dần, cậu có thể nuốt được.Mùa hè là thời điểm cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3492467/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.