Bóng đèn rực rỡ trong bệnh viện khiến mảng bầm tím lớn trên ngực không thể che giấu. Nghiêm Khiếu vén áo lên, nhíu mày, hốc mắt tối sầm.
Bác sĩ đeo găng tay, ấn vào vết thương, thỉnh thoảng hỏi: "Có đau không?".
"Ừ. "Anh gật đầu, môi mỏng mím thành một đường kẻ mảnh.
"Lúc hít thở có cảm giác đau không?" Bác sĩ hỏi xong, im lặng vài giây không nghe thấy trả lời, mới ngẩng đầu lên.
Nghiêm Khiếu đang thất thần nhìn một điểm trên sàn nhà, tâm trí lơ đễnh, hoàn toàn không nghe thấy.
"Hỏi mày đấy." Thẩm Tầm nhẹ đẩy anh vai, "Đừng phân tâm."
Anh thu hồi ánh mắt, vô thức ưỡn thẳng lưng, "Cái gì?"
Sắc mặt bác sĩ tối sầm, hơi bực mình hất tay, quay người gõ lia lịa trên máy tính. Máy in mini bên cạnh phát ra tiếng "xoàn xoạt". Chẳng mấy chốc, một loạt tờ đơn từ máy in tuôn ra.
"Đi chụp X-quang trước đi." Bác sĩ xé tờ danh sách xuống, không đợi Nghiêm Khiếu nhận lấy liền bấm chuông thông báo cho người tiếp theo.
Nghiêm Khiếu trong lòng bực bội, Thẩm Tầm nhanh tay lấy tờ giấy, mỉm cười với bác sĩ, nắm lấy cánh tay anh đi ra khỏi phòng khám.
"Đã nói là tao không sao." Hàng người xếp hàng dài nộp phí khiến Nghiêm Khiếu càng thêm bực bội, anh ta vuốt tóc hai lần, "Không chụp nữa."
"Con mẹ nó mày đụng thành thế này rồi còn không đi chụp phim X-quang?" Thẩm Tầm không cho anh đi. "Vừa nãy bác sĩ hỏi mày thở có đau không sao mày không nói? Hắt hơi một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3448043/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.