Thích Nam Tự quỳ ở mép giường, nhóc ôm eo Nghiêm Sách như cao dính, ngẩng cao đầu, hai mắt mở to, giọng điệu kiên quyết ban đầu dần chuyển sang làm nũng, "Anh, anh ơi, em muốn đi, anh dẫn em đi theo với!"
"Thả ra." Nghiêm Sách chỉ cần cái búng tay là có thể thoát khỏi tay Thích Nam Tự nhưng lúc này anh rất kiên nhẫn giải thích, "Anh phải đi làm, dẫn em theo kiểu gì? Chiều nay em ở khách sạn đi, tối về anh dẫn em đi ăn. Em xem hoạt hình trên TV tầm chục tập là anh về đến rồi."
"Em mười tuổi rồi, hết cái thời coi hoạt hình rồi nhé!" Thích Nam Tự vẫn không chịu thả tay.
Nghiêm Sách nhìn đôi mắt to tròn, đen láy của nhóc "Không phải em vẫn thường xem hoạt hình trên laptop của Nghiêm Khiếu để trong phòng làm việc à?"
Thích Nam Tự càng ôm chặt hơn "Hôm nay em không muốn xem hoạt hình, em muốn đi theo anh mà."
Nghiêm Sách thở dài.
"Anh à——" Thích Nam Tự bày ra vẻ đáng thương "Anh, mấy hôm nữa anh lại đi bộ đội, em không nỡ xa anh, không muốn xa anh dù chỉ một phút, à không một giây nào, anh dẫn em theo đi mà, em đảm bảo sẽ không gây sự, hứa là một bé ngoan. Đêm qua anh và Nghiêm Khiếu nói chuyện trên trời dưới đất em vẫn rất ngoan đúng không? Hôm nay em cũng ngoan, anh làm việc, em sẽ ngồi cách ra xa không làm phiền tới anh!"
Nghiêm Sách bề ngoài dù lạnh lùng nhưng không phải người có trái tim sắt đá, huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3429631/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.