"Lẳng lơ?" Nghiêm Khiếu vô cùng hỏi chấm, nhấc chân đá bay viên đá nhỏ trên đường chạy, không biết là vì chạy quá lâu hay vì cái từ "lẳng lơ" đầy bất ngờ kia mà thái dương anh như bị sung huyết, rần rật nhảy lên.
Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng bị người khác nói là "lẳng lơ", một lần cũng không có, mấy từ mang hàm nghĩa tương tự cũng không hề.
Anh cao một mét tám bảy, ngũ quan sắc bén, đừng nói là bây giờ để đầu đinh rồi còn cạo một đường bên cạnh, ngay cả hồi trước để tóc dài tới vai thì cũng không có ai dùng từ "lẳng lơ" để hình dung anh.
Có một khoảnh khắc, anh thậm chí còn không nhớ ra được "lẳng lơ" có nghĩa là gì, chữ "lẳng lơ" viết thế nào, "lẳng lơ" đó có phải là từ "lẳng lơ" mà anh biết hay không?
Hai tay Chiêu Phàm ôm lấy đỉnh đầu giãn cơ, nhìn qua thì tinh thần khá tốt, tình trạng da dẻ cũng không tồi, trắng chói chang lại không nữ tính.
Hai lần Nghiêm Khiếu gặp cậu đều là buổi tối, cho dù da cậu có tốt cách mấy đi nữa thì long nhong bên ngoài cả ngày trời rồi, tình trạng cũng không thể bì được với buổi sáng vừa ngủ dậy.
Hầu kết không tự chủ trượt một cái, trong miệng cũng hơi khô khốc.
Dù rõ là mới cách đây không lâu vừa nốc hơn nửa chai nước khoáng lạnh.
"Màu vàng sáng còn không gọi là "lẳng lơ" à?" Chiêu Phàm vươn người với biên độ lớn, "Vậy thế nào mới gọi là "lẳng lơ"? Màu tím?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3429613/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.