Diệp Bạch Đinh hỏi ba cái người trẻ tuổi rất nhiều chi tiết, đến cuối cùng, mới chỉ chỉ Tôn Chí Hành: "Các ngươi chạy là cùng cái phương hướng, có nhìn thấy hắn không?"
Ba người đều lắc đầu, lại nhìn nhau, lại lần nữa lắc đầu: "Hình như......không quá chú ý."
Diệp Bạch Đinh lại hỏi Lữ Ích Thăng: "Lữ đại nhân thì sao, có nhìn thấy Tôn đại nhân?"
Lữ Ích Thăng do dự một lát, mới nói: "Thấy thì có thấy, nhưng vẫn chưa tiến lên chào hỏi, trên đường quá loạn, đi lại không dễ, giữa chúng ta cũng phải tị hiềm."
"Không cần bọn họ nói," Tôn Chí Hành co tay vào trong tay áo, rất lanh lẹ, "Hạ quan có thể nói rõ! Ta lúc ấy ở phía Tây Bắc, trên đường đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Cẩm Y Vệ sơ tán đám người, ta muốn làm cái gì cũng không quan trọng, lúc ấy cần thiết nghe an bài, theo dòng người đi hướng Đông Nam, khi nào cùng mấy người này tụ tập tới cùng một hướng, ta cũng không biết, chỉ là ngoài ý muốn, không phải ta muốn, nghĩ chắc cũng không phải bọn họ mong muốn."
"Bất quá trên đường vừa đông vừa loạn, lòng ta lại không hoảng hốt, ta tín nhiệm năng lực của Cẩm Y Vệ, uy danh bên ngoài của Chỉ Huy Sứ, án lớn như Lôi Hỏa Đạn đều có thể khống chế được, huống chi chuyện nhỏ hôm nay? Đi theo an bài, Cẩm Y Vệ nhất định sẽ không làm chúng ta bị thương!"
Thân Khương mở to hai mắt mà nhìn.
Đã nói làm quan biết vuốt mông ngựa là đúng, nói chuyện thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguc-de-nhat-ngo-tac/3822345/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.