Chiếu Ngục không có chuyện giành công bằng cho phạm nhân, chỉ biết khi thẩm vấn, hỏi cung, ngẫu nhiên sẽ trùng thời gian, hai phạm nhân đụng nhau, nếu vừa vặn là có thù oán, đánh nhau, ai lợi hại thì khi dễ, ai không được thì ráng chịu, không có thiên lý, không ai quản.
Diệp Bạch Đinh lần này, rõ ràng là có người cố tình gây ra, được cái hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn mới tránh thoát, chẳng những tránh thoát, còn phản công, phản công phi thường soái khí.
Trên đường về, hắn được các 'hàng xóm láng giềng' huýt sáo, vỗ tay ầm ĩ liên miên không dứt.
"Tiểu huynh đệ ngưu bức!"
"Lại đến một cái! Giết mặt sẹo!"
"Giết cái gì mà giết, tiểu huynh đệ làm đúng rồi, hiện tại giết có cái lông gì vui, chờ quay lại, hiếp trước giết sau mới có thú!"
...... Kích động đến mức kia, nếu không phải biết mình đang ở Chiếu Ngục, Diệp Bạch Đinh còn tưởng rằng mình đã vượt giới mà bước trên thảm đỏ đâu.
Hàng xóm bên phải từng cái từng cái, cán quạt gõ lòng bàn tay: "Tĩnh nhược xứ tử, động như thoát thố, du tựa giao long*, ngọc diện phong lưu, tiểu hữu thân thủ thật xinh đẹp a."
*là khen tiểu bạch lúc yên tĩnh thì nhu nhuyễn, động lên thì nhanh như thỏ chạy, bơi như giao long
"Không có gì," Diệp Bạch Đinh chậm rì rì ngồi xuống, "Có điều Tử An huynh —— không, thầy tướng gia, ngươi học phú ngũ xa, khen người lại khen đơn giản như vậy, có phải có lệ quá hay không?"
Tương Tử An ngẩn ra, cây quạt rớt cũng chưa chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguc-de-nhat-ngo-tac/218151/chuong-14.html