Chương trước
Chương sau

Chiếu Ngục không có chuyện giành công bằng cho phạm nhân, chỉ biết khi thẩm vấn, hỏi cung, ngẫu nhiên sẽ trùng thời gian, hai phạm nhân đụng nhau, nếu vừa vặn là có thù oán, đánh nhau, ai lợi hại thì khi dễ, ai không được thì ráng chịu, không có thiên lý, không ai quản.

Diệp Bạch Đinh lần này, rõ ràng là có người cố tình gây ra, được cái hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn mới tránh thoát, chẳng những tránh thoát, còn phản công, phản công phi thường soái khí.

Trên đường về, hắn được các 'hàng xóm láng giềng' huýt sáo, vỗ tay ầm ĩ liên miên không dứt.

"Tiểu huynh đệ ngưu bức!"

"Lại đến một cái! Giết mặt sẹo!"

"Giết cái gì mà giết, tiểu huynh đệ làm đúng rồi, hiện tại giết có cái lông gì vui, chờ quay lại, hiếp trước giết sau mới có thú!"

...... Kích động đến mức kia, nếu không phải biết mình đang ở Chiếu Ngục, Diệp Bạch Đinh còn tưởng rằng mình đã vượt giới mà bước trên thảm đỏ đâu.

Hàng xóm bên phải từng cái từng cái, cán quạt gõ lòng bàn tay: "Tĩnh nhược xứ tử, động như thoát thố, du tựa giao long*, ngọc diện phong lưu, tiểu hữu thân thủ thật xinh đẹp a."

*là khen tiểu bạch lúc yên tĩnh thì nhu nhuyễn, động lên thì nhanh như thỏ chạy, bơi như giao long

"Không có gì," Diệp Bạch Đinh chậm rì rì ngồi xuống, "Có điều Tử An huynh —— không, thầy tướng gia, ngươi học phú ngũ xa, khen người lại khen đơn giản như vậy, có phải có lệ quá hay không?"

Tương Tử An ngẩn ra, cây quạt rớt cũng chưa chú ý: "Sao ngươi biết ta là ai?"

Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "Ta chẳng những biết ngươi kêu Tương Tử An, là Thiệu Hưng sư gia, còn biết ngươi mới xuất sư không lâu, chưa có thành tựu, liền chịu gia chủ đại án liên lụy, mới vào Chiếu Ngục, thật là đáng tiếc."

Nhà lao bên phải trầm mặc thật lâu, Tương Tử An không nói gì.

Hắn không hỏi Diệp Bạch Đinh làm sao mà biết được, mọi người là hàng xóm, Diệp Bạch Đinh làm cách nào mà thông đồng Thân Khương, nhất minh kinh nhân nghiệm thi phân giải một hai ba ra sao, như thế nào có cháo nóng nước ấm tắm...... Hắn rõ hơn hết, người này có thể kéo tơ lột kén, thông qua các loại tin tức phỏng đoán ra hắn là ai, cũng hoàn toàn không kỳ quái.

Diệp Bạch Đinh: "Đánh cuộc, thầy tướng gia dám không?"

Tương Tử An nhặt cây quạt lên, hiếm khi không cười, biểu tình bình tĩnh: "Đánh cuộc cái gì?"

Diệp Bạch Đinh chồm tới gần song gỗ, thấp giọng nói một câu.

Tương Tử An kinh ngạc: "Ngươi khẩu khí lớn thật!"

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Chỉ nói là ngươi dám hay không dám?"

Tương Tử An nắm cán quạt, cũng cười: "Có gì không dám? Cùng ngươi đánh cuộc!"

Bên này hai người nói chuyện, hàng xóm bên trái không chịu cô đơn, gào lên: "Đánh cuộc sao không gọi ta?" Hắn trừng Diệp Bạch Đinh, "Vì cái gì không nói toạc ra tên của ta? Có phải thua rồi hay không, có phải lão tử quá lợi hại, ngươi đoán không ra hay không!"

Tương Tử An mắt trợn trắng: "Ngươi thôi đi ngươi, đạo tặc Tần Giao, quái gở thành tánh, tới vô ảnh đi vô tung, chuyên làm giao dịch ban đêm, nhưng thường đi ở bờ sông, làm sao không ướt giày? Như vậy không khéo trộm đến nhà Lý đại nhân, Lý đại nhân cũng rất không khéo, đêm đó vừa lúc bị Cẩm Y Vệ soát nhà, ngươi này đầu trộm đuôi cướp nói không rõ, nhưng không phải bị coi thành tòng phạm cho vào Chiếu Ngục? Có đoạn lịch sử anh hùng này, cần gì phải lưu ý phân tích?"

Tần Giao:......

Diệp Bạch Đinh: "Ai cũng có lúc xui xẻo, Tần huynh nén bi thương."

Tần Giao:...... Ngươi cũng biết?

"Cái này......cũng không thể trách ta, ai biết đám Cẩm Y Vệ này đều là cú, càng tối càng tinh thần, người khác làm việc hết giờ ra khỏi nha môn về nhà ngủ với tức phụ, Cẩm Y Vệ bọn họ không có tức phụ, toàn con mẹ nó buổi tối tăng ca làm việc, ta trộm cái đồ vật dễ dàng sao?" Hắn không cam lòng, cũng không phục, "Quan sai đây sao lại có thể tranh với tặc chứ? Bọn họ không công bằng! Xứng đáng không có được tức phụ!"

......

Hoàng hôn ánh chiều tà nhu uyển, tựa như có thể ôn nhu với vạn vật, ngay cả Hình Bộ công sở luôn nghiêm túc ngay ngắn cũng hoạt bát lên vài phần.

"Đêm nay đi Nhất Mộng Lâu uống rượu?"

"Đi không được, Nhất Mộng Lâu quá đắt, cuối tháng này, trong túi trống trơn a."

"Vẫn là Vương huynh tốt a, người hầu làm việc bên cạnh ta nói ở trên phố thấy xe ngựa nhà ngươi, đi xuống là một bà tử nội viện, mua rượu, tẩu tử chắc là đang ở nhà chờ ngươi đó!"

Đang lúc tan làm, trên mặt mọi người tươi cười thư giãn, động tác thu thập công văn nhẹ nhàng, nói chuyện phiếm hàn huyên đều mang theo cảm giác vui vẻ.

Có người đi ngang qua thiên thính, thấy Hữu thị lang Hạ Nhất Minh mới nhậm chức không lâu ngồi đoan đoan chính chính, trên án bày một đống công văn, bút lông trong tay cũng chưa buông, lập tức phóng nhẹ bước chân, âm thầm do dự, là chào hỏi một cái lại đi, hay là tỏ lòng trung thành, hướng lãnh đạo làm gương, đi qua rót chén trà mới, bồi cái tăng ca đây?

Đang lúc khó xử, không biết như thế nào cho phải, đại môn công sở đột nhiên bị đá văng, một đám Cẩm Y Vệ mặc phi ngư phục xông vào, như nước chảy, chia ra đứng thành hai hàng, chỗ đứng tinh chuẩn, huấn luyện có tố.

Ở giữa có một người, từ giữa đám người vây xung quanh từ từ đi tới, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, sườn mặt như sống núi, ngang tàng oai hùng, thanh liệt như sương: "Hình Bộ tả thị lang Thẩm Đức Hữu ở đâu?"

Người này......người ở đây đã quá quen thuộc, không phải Cừu Nghi Thanh thì là ai!

Xem tư thế này, là tới tìm người? Hay là tới bắt người? Nói Cẩm Y Vệ làm người ngại, quá không làm chuyện giống người, khi nào tới cửa không được, lại chuyên chọn lúc người khác tan làm về nhà......

Chủ quản Hình Bộ Tào Nghiêm Chính vừa mới lên xe ngựa nhà mình, lại phải xuống, trở lại chính viện, chắp tay với Cừu Nghi Thanh: "Cừu Chỉ Huy Sứ tại sao lại đến tận đây? Nếu tìm người tan làm uống rượu, cứ nói một tiếng, hà tất nháo ra động tĩnh lớn như vậy?"

Cừu Nghi Thanh tầm mắt lướt qua đồng hồ nước trước hành lang: "Vừa đến giờ là người đi, Tào đại nhân thật là nhàn nhã."

Tào Nghiêm Chính trong lời nén giận: "Cừu Chỉ Huy Sứ khách khí, nếu không có các hạ 'người tài giỏi thường nhiều việc', trước sau điều đi vụ án Lương Duy và Xương Hoằng Văn, bản quan làm gì đến nỗi thanh nhàn như vậy! Lại nói tiếp, bản quan bất quá tri thiên mệnh tuổi tác, thân thể ngạnh lãng, xương cốt còn ổn thỏa, thay Thánh Thượng phân ưu chi tâm một khắc chưa tắt, Chỉ Huy Sứ lần này tới, là muốn trả lại án kiện, cho hạ quan một cái cơ hội?"

Cừu Nghi Thanh ấn Tú Xuân đao, thong thả ung dung: "Ngươi đã nói bổn sứ 'người tài giỏi thường nhiều việc', có thể thấy được Hình Bộ này của ngươi không mấy ai có khả năng, kiến càng trăm vạn nâng không dậy nổi cành cây một trượng, so với tốn đông đảo sức người sức của, không bằng để bổn sứ cử trọng nhược khinh, làm thay các ngươi, quốc khố cũng không cần chi ra nhiều tiền cơm như vậy."

"Ngươi ——"

"Tả thị lang Thẩm Đức Hữu ở đâu!" đuôi mắt hẹp dài của Cừu Nghi Thanh tản ra, sát ý sáng rực ẩn hiện, "Tào đại nhân lại chậm trễ nữa, chính là có ý định bao che."

Tào Nghiêm Chính rùng mình: "Đâu ra bao che, Thẩm đại nhân chẳng lẽ phạm tội?"

"Đúng vậy!"

Cừu Nghi Thanh ném ra một quyển sổ sách: "Làm quan không liêm, thu nhận hối lộ, nhúng tay lương vận, vì bản thân tư dục mà thêu dệt mưu hại, thực thi hình ngục bất chính, công lý không hiện —— Hình Bộ của ngươi xuất hiện sai lầm lớn như vậy, Tào đại nhân còn ngăn đón bổn sứ, là muốn nói trên dưới một lòng, họa phúc cùng nhận?"

Tào Nghiêm Chính sao còn dám cản, kinh sợ mí mắt đều run: "Cái này...... như thế nào......"

Cừu Nghi Thanh hai ngón tay hướng vẽ ra trên không trung: "Lục soát!"

Cẩm Y Vệ lúc đến đây đã bao vây xung quanh các khu nhà, tìm người rất nhanh, nháy mắt liền đem Tả thị lang Thẩm Đức Hữu chế trụ, áp tới chính viện.

Hữu thị lang Hạ Nhất Minh theo ra, tựa hồ không rõ nội tình, nhặt sổ sách trên đất lên nhìn nhìn, mới nhắm mắt lại, thở dài thât mạnh.

Nhìn Thẩm Đức Hữu bị ấn trên mặt đất, vẻ mặt như màu đất, hắn tựa như không đành lòng: "Đều là mệnh quan triều đình, còn thỉnh Chỉ Huy Sứ cho mặt mũi, chớ có làm nhục như thế."

Hình Bộ trên dưới lập tức đưa ra tán đồng ánh mắt.

Đúng, mặc kệ Thẩm Đức Hữu có làm sai hay không, chính mình có bao nhiêu thất vọng, có bao nhiêu tiếc nuối, có bao nhiêu cảm thấy hắn nên bị giáo huấn, nơi này cũng là địa bàn Hình Bộ, bị Cẩm Y Vệ đánh tới cửa quá mất mặt, tốt xấu gì cũng nên bù đắp chút mặt mũi!

Hữu thị lang hai tháng vừa qua nhờ 'đại nghĩa diệt thân', có thể nói là đoạt hết nổi bật, tất cả mọi người khen, thế nhân đều nguyện ý cho hắn mặt mũi, hắn dám đứng ra, quá tốt nha! Về sau bọn gia ủng hộ ngươi!

"Triều ta lấy tả vi tôn, Thẩm Đức Hữu hạ Chiếu Ngục, tiện nghi còn không phải là ngươi?" đuôi mắt hẹp dài của Cừu Nghi Thanh nhướng lên, giọng nói từ từ chậm rãi, "Chuyện cùng loại ngươi lại không phải chưa làm qua, sao còn làm bộ làm tịch?"

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.

Cũng phải, người này trở tay một cái 'đại nghĩa diệt thân', làm nghĩa phụ nuôi lớn chính mình cửa nát nhà tan, nghĩa đệ bị nhốt vào Chiếu Ngục chờ chết...... Không chừng lúc này đã chết, bọn họ trông cậy vào người đạo đức cá nhân có vấn đề như vậy, có phải có chút quá qua loa hay không?

Hạ Nhất Minh muốn xỉu cho rồi, cái này lại không liên quan gì đến hắn, vì cái gì không thể dùng kiệu hoa nâng người, mọi người giúp đỡ lẫn nhau? Không khí trở nên xấu hổ như thế, hắn là trăm triệu không nghĩ tới, giảng hòa không có chỗ tốt, còn chọc một thân tanh!

Vừa nghĩ xong nên xử lý vãn hồi như thế nào, vừa ngẩng đầu Cừu Nghi Thanh đã đi rồi...... Hắn bay sao, ngay cả bóng dáng cũng nhìn không tới!

Đầu lưỡi Hạ Nhất Minh phát đắng, làm bộ nhìn không ra ánh mắt tránh né của các đồng liêu, đi đến bên cạnh Tào Nghiêm Chính: "Đại nhân, Cẩm Y Vệ kiêu ngạo như thế, sợ là......"

Tào Nghiêm Chính nhắm mắt: "Đây là gõ sơn chấn hổ a......Cừu Nghi Thanh hắn chính là kiêu ngạo, nói có sách mách có chứng, chứng cứ vô cùng xác thực, hắn có bản lĩnh, có thể phá án, liền Hình Bộ đều dám xốc, đã chứng minh thực lực...... Về sau ai còn dám lấy điểm này công kích hắn? Sổ con buộc tội trước án của Hoàng Thượng sợ là ít đi."

Nhìn ánh nắng cuối cùng hạ màn nơi chân trời, Tào Nghiêm Chính xoay người, nghiêm túc dặn dò: "Sau này mấy vụ án của Hình Bộ, đều phải vô cùng cẩn thận, không thể để bị nắm lấy nhược điểm nữa!"

Hạ Nhất Minh chắp tay cúi đầu: "Dạ."

......

Cừu Nghi Thanh từ Hình Bộ ra, phó tướng Trịnh Anh liền hành lễ tiến lên, thấp giọng bẩm báo chuyện phát sinh ở Chiếu Ngục.

"Tù phạm đánh nhau? Ra mạng người?"

"Thật ra không có......người đánh hạ thủ lưu tình."

"Ngục tốt trông giữ bất lực, có ý định gây chuyện, trượng đánh 60, phản ứng không kịp thời, trượng trách phân nửa, còn về phần tù phạm ——" Cừu Nghi Thanh ý vị thâm trường, "Đều là ra không được Chiếu Ngục, bị đánh chết là bản lĩnh không đủ, oán được ai."

Chiếu Ngục thêm vào một lời đồn kỳ dị, Kiều thiếu gia có thêm chiến tích, phong thái lỗi lạc, trong ngoài đều truyền, bất đồng người phản ứng cũng bất đồng, hoặc là sinh ra hứng thú, hoặc là sợ hãi đề phòng, hoặc là không dám trêu chọc, không có gì đặc biệt, chỉ có mỗi mình Thân Khương bận chạy tới chạy lui bên ngoài cái gì cũng không biết, còn đang khổ ha ha hỏi cung vẽ hình hiện trường, chân chạy sắp mất cảm giác, chờ đến khi hắn biết tin, đã qua thật lâu, tin tức cũng không mới mẻ.

Chiếu Ngục canh gác đến giờ thay ca, nhóm ngục tốt tới tới lui lui, câu được câu không nói vài lời thô tục, mặt đất phi thường an tĩnh,lúc đám chuột còn chưa bắt đầu hoạt động, cửa lao của Diệp Bạch Đinh có người tiến đến.

"Đi ra, đi nhà xác xem thi!"

Mặt rất mới, Diệp Bạch Đinh không quen biết người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.