Gió bắc phần phật, hàn tịch vào đông, thính đường Bắc Trấn Phủ Tư, ngay cả bài trí cũng lộ vẻ lãnh đạm, Dung Ngưng Vũ một thân đỏ nhạt, tựa như rót vào phòng chút ấm áp, tựa như gió xuân mềm mại.
Cừu Nghi Thanh giống như nửa điểm cũng không phát hiện ra, vẫn một thân túc lãnh, uy nghiêm không giảm: "Bổn sứ được biết, Yến Nhu Mạn mấy ngày gần đây lại đoạt một đơn lớn của các ngươi, từ giờ phút này cho đến tháng giêng, các ngươi sống sợ là không được sung túc."
Dung Ngưng Vũ nhợt nhạt thở dài: "Đúng vậy."
Cừu Nghi Thanh: "Nàng ta chẳng những đoạt đơn của ngươi, còn đoạt người của ngươi, Cẩm Y Vệ thẩm tra, Yến gia ban hơn phân nửa thành viên đều là đào từ Dung gia ban ngươi."
Dung Ngưng Vũ rũ mi: "Đúng vậy."
"Nàng đối đãi với ngươi như vậy, ngươi vì sao lại dung túng nàng, cũng không ghi hận, cũng không trả đũa?" Cừu Nghi Thanh trầm giọng nói, "Không cần suy nghĩ lấp liếm, bổn sứ biết, ngươi có bản lĩnh này."
Sảnh đường an tĩnh hồi lâu, Dung Ngưng Vũ mới đáp: "Cần thiết sao? Mỗi người có cách sống riêng, A Mạn có suy nghĩ riêng và kiên trì của nàng, ta không thể yêu cầu con đường của người khác cần phải giống như ta, chỉ có đường của ta mới đúng, cái nghề này, mọi người đều sống rất vất vả, ta không thể nơi chốn thông cảm, ít nhất có thể tôn trọng lựa chọn của người khác, có lẽ......đây là biện pháp duy nhất mà họ có thể kiếm được tiền, yên ổn sống sót, ta tại sao chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguc-de-nhat-ngo-tac/1145437/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.