Sau tuyết trời hửng nắng, nắng sớm xán lạn, ánh mặt trời chưa ấm đến mức hòa tan tuyết đọng, nhưng đủ rực rỡ, ôn nhu len qua cửa sổ đóng kín, đánh thức người say rượu.
"Ưm......"
Diệp Bạch Đinh vươn cánh tay ra khỏi chăn, mu bàn tay phủ lên đôi mắt.
Từ khi nào, hắn là tù phạm Chiếu Ngục tuyệt vọng đến độ nói hai câu cũng phải nghỉ một chút, đi đường đều phải vịn tường, tâm nguyện lớn nhất trong đời bất quá là có thể lại được phơi nắng lần nữa, làm gì có chuyện nghĩ đến, thế nhưng cũng có một ngày bị ánh mặt trời đánh thức.
Thật là xa xỉ.
Diệp Bạch Đinh nhắm mắt lại duỗi người, lười eo mới duỗi đến một nửa, đột nhiên cảm giác được quần áo trên người không thích hợp.
Hắn đã không phải là tù phạm ở Chiếu Ngục, khi quần áo ngay cả ít nhất là sạch sẽ cũng không thể yêu cầu, hắn hiện tại có thẻ bài, có tiểu lục lạc, có thể ngủ ở noãn các Cừu Nghi Thanh dựng cho hắn, tiêu chuẩn sinh hoạt đã sớm thay đổi, đừng nói là quần áo, ngoại trừ Cẩm Y Vệ chiến củng, hắn còn có thường phục, còn có áo choàng, còn có bao cổ lông hồ ly, ngủ cũng có áo ngủ riêng chất liệu mềm mại, không nên cứng như vậy......
Thuận tay sờ sờ trên người, căn bản chính là y phục ngày hôm qua mặc, nguyên liệu chống gió, phần chắn gió rất rộng, trước khi ngủ chưa thay ra.
Hắn mở to mắt, nhìn khắp nơi, trong phòng chỗ nào cũng đều quy quy củ củ, sạch sẽ, kỷ nhỏ trên giường đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguc-de-nhat-ngo-tac/1145417/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.