Cửa nách Bắc Trấn Phủ Tư mở ra, một cái tấm ván gỗ được nâng ra, Bố Tùng Lương vừa mới chịu hình nằm bò bên trên. 
 Cửa gỗ màu cọ nâu mở ra lại khép lại, không trung bên ngoài sáng ngời cao xa, so với nhìn từ bên trong tường vây của Bắc Trấn Phủ Tư cũng không có cái gì bất đồng, cũng không có làm người hướng tới như vậy. 
 Khi tới khí phách hăng hái, tự tin kiêu ngạo, lúc đi lãnh lãnh đạm đạm, gió thu thê lương, ngay cả người đưa tiễn cũng không có...... Bố Tùng Lương rất mê mang, chính mình nóng vội gấp gáp vì cái gì? Được đến cái gì? 
 Giống như cái gì cũng chưa được, mất đi...... Hắn nguyên bản cái gì cũng không có. 
 Cáng bị đặt trên thạch đài bên cạnh, lão bộc cho tiểu binh chút tiền thưởng, vội vàng chuyển ra ngoài phố, đưa xe ngựa nhà mình tới. 
 Ánh mặt trời có chút chói mắt, Bố Tùng Lương rất không thích. 
 Hắn hiện tại không thể nói là hối hận hay là oán hận, hắn không phải không coi ai ra gì, không biết ai là lão đại ở đây, cũng muốn nịnh bợ Cừu Nghi Thanh, nhưng Cừu Nghi Thanh tới thời gian quá ngắn, hắn không dựa vào được, không có cơ hội, không biết bản tính của tân Chỉ Huy Sứ, phong cách hành sự hình thức tư duy trước kia lại không sửa đổi, còn không biết điệu thấp, vội vã bò lên trên, lúc này mới...... 
 Ánh mặt trời tối sầm lại, trước mắt xuất hiện một bóng người, hắn gian nan ngẩng đầu —— là Trịnh Anh phó tướng bên người Chỉ Huy Sứ. 
Trịnh Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguc-de-nhat-ngo-tac/1145374/chuong-29.html