Chương trước
Chương sau
"Tề Chiêu Nam, cô đứng lại cho tôi, cô nghĩ mình sẽ thoát được tôi sao?"

"Câm miệng, tên khốn kiếp này."

Đây là hình ảnh của đôi vợ chồng vừa bước ra khỏi cục dân chính.

Tề Chiêu Nam đã bị mẹ và em trai đem cô ra giao dịch với Chu Nhất Thần, nói trắng ra là cô bị bán.

Sự việc bắt đầu vào 3 ngày trước.

Không khí trong nhà chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy, ba người ngồi nhìn nhau đến bất lực.

Tề Chiêu Nam nhìn thấy em trai người bê bết máu đang ngồi trong phòng khách, quần áo thì rách tả tơi khiến lòng cô vừa chua xót vừa căm phẫn.

"Chị, chị nhất định phải cứu em."

"Em im đi, bao nhiêu lần rồi hả? Thật ra em có nghĩ cho gia đình này không?" Tề Chiêu Nam nóng cả người nói với giọng điệu run run.

"Tiểu Nam, mẹ xin con đấy, nhà chúng ta chỉ còn mỗi nó là con trai." Bà Tề khóc thúc thít nói với cô.

"Nó là con của mẹ, vậy con là gì? Mẹ vì cứu nó mà bán tất cả tài sản ba để lại, cả căn nhà này nữa cũng sắp bị người ta tịch thu rồi. Lần này cứ để nó bị người ta đem vào tù cho biết mặt, con sẽ không vì nó mà làm gì nữa, con mệt rồi."

Có trời mới biết cô phải khổ sở thế nào mới thốt ra được những lời như thế, từ nhỏ đã phải chịu cảnh trọng nam khinh nữ, lớn lên thì thành trụ cột chăm lo gia đình. Tề Chiêu Nam chưa một lần nào vì bản thân mình cả, mẹ nói một cô hiểu mười, cô chưa từng oán hận hay trách bất cứ ai. Có lẽ, Tề Chiêu Nam nghĩ đó là trách nhiệm và bổn phận của người làm con, cho đến hôm nay thì cô cũng đã hiểu, dù cho bản thân có cố gắng đến đâu thì trong mắt mẹ cô vẫn không bằng em trai Tề Diệc Phong.

"Được, thế thì cứ để em chết luôn đi, không cần chị phải lên giọng dạy bảo." Tề Diệc Phong tức giận nói lớn.

"Giỏi lắm Tề Diệc Phong, em đã gây ra họa lớn còn bắt bẻ chị nữa hả? Có giỏi thì tự mình giải quyết đi, đừng có báo hại chị và mẹ nữa."

"Tiểu Nam, con phải cứu Tiểu Phong. Con... con mà không giúp nó, mẹ... mẹ sẽ đập đầu chết cho con coi." Vừa nó bà vừa khóc định lao đầu vào tường, may có Tề Chiêu Nam xông tới ôm lấy bà.

"Mẹ, mẹ đừng có như vậy, con thật sự rất khó xử."

Tề Diệc Phong nhịn không được nữa mà đứng lên quát lớn "Thật ra chị muốn ép chết em và mẹ đúng không? Chị còn muốn cái gia đình này nữa không?"

Tề Diệc Phong phô ra giọng điệu tức giận nói lớn với Tề Chiêu Nam. Người ngoài không biết gì nhìn vô còn tưởng Tề Chiêu Nam mới là người gây chuyện khiến nhà tan cửa nát.

"Em có thôi đi không? Không phải tại em ham mê cờ bạc, sáng lên sòng tối vào bar thì gia đình có đến nông nổi này không, sắp ra đường ở rồi đó mà em còn trưng ra giọng điệu chỉ trích như là nhà này có lỗi với em vậy."

"Hai đứa đừng cãi nữa." Bà Tề khóc đến khàn cả giọng.

"Tiểu Nam, mẹ năn nỉ con đó, bây giờ chỉ có con mới cứu được Tiểu Phong, cứu được gia đình này thôi."

"Nhưng mà con... con không thể tùy tiện lấy một người mà con chưa hề quen biết, với lại có chắc là người đó đáng tin không. Con không thể đánh cược như vậy được."

"Có mà, có mà. Mẹ đã thông qua lão Lưu biết được người đó rất giàu có, người ta chỉ muốn lấy con về làm vợ cho có thôi, con không cần phải làm gì cả."

Lão Lưu chính là người mai mối có tiếng trong trấn của Tề Chiêu Nam đang ở, lão ta chuyên tìm kiếm các cô gái đẹp và trẻ để bắt mối lấy mấy người giàu có. Nhưng mai mối chỉ là cái mác bề ngoài thật ra bên trong không khác gì việc buôn bán người.

Tề Chiêu Nam nghe tới đây rất sợ, lão Lưu không phải là người một năm trước đã mai mối cho A Hạ ở trong trấn với một ông lão già nua làm chồng sao. Tề Chiêu Nam nghe nói A Hạ bây giờ đã về nhà mẹ đẻ ở rồi, cô ấy bây giờ đã bị điên, tinh thần hoảng loạn luôn nhốt mình trong nhà không dám tiếp xúc với người bên ngoài. Tề Chiêu Nam nhiều lần thắc mắc tại sao A Hạ lại như vậy nhưng cô không dám hỏi, người ngoài cũng chỉ nghe người nhà A Hạ nói cô ấy bị bệnh và đã ly hôn, cùng với đó là sự giàu có nhanh chóng bất ngờ đến từ gia đình A Hạ.

Chỉ nghĩ thôi Tề Chiêu Nam đã rùng mình mấy lần, cô nuốt nước bọt bắt đầu run rẫy. Bây giờ thì cô đã biết tại sao A Hạ bị điên rồi, nghĩ thôi đã không dám. Cô sợ mình sẽ hóa điên giống A Hạ, sợ bắt lấy một lão già, sợ bị bán đến nơi xa, sợ bị hành hạ và chà đạp. Tề Chiêu Nam sợ đủ thứ cả.

"Không... không, con sẽ không lấy đâu. Mẹ và em đừng có ép con." Tề Chiêu Nam vừa nói vừa lùi về sau như muốn tìm một điểm tựa an toàn thoát khỏi đây nhanh chóng.

"Không lấy thì cũng phải lấy, chị muốn cả nhà này ra đường ở thì cứ tiếp tục chống đối."

Tề Diệc Phong bước lên phía trước nắm chặt tay Tề Chiêu Nam như muốn bắt trói cô lại rồi ném thẳng cho người đàn ông sắp muốn lấy cô làm vợ.

"Dù gì mẹ cũng đã hứa với người ta rồi, không thể thay đổi nữa. Ba ngày sau, lão Lưu sẽ đưa con gặp người đó, đến lúc đó con sẽ dọn thẳng đến ở với người con sắp lấy làm chồng. Mẹ xin lỗi, chỉ có như vậy mới có tiền trả nợ và chuộc lại căn nhà này. Tiểu Nam chắc con không muốn nhìn thấy cảnh ba con không có chỗ thể thờ cúng chứ?"

Vừa nghe xong Tề Chiêu Nam như muốn gục ngã tại chỗ, đã quyết định rồi sao còn hỏi cô làm gì nữa. Cuối cùng, cô vẫn không có quyền quyết định bất cứ chuyện gì trong nhà này cả, ngay cả chuyện cô muốn yêu ai hay lấy người nào.

"Được, con lấy... con sẽ lấy, coi như đây là lần cuối cùng, từ đây về sau xin mẹ đừng ép con làm gì nữa."

Người tuyệt vọng khi đi tới bước đường cùng cũng không biết mình là ai, Tề Chiêu Nam lúc này như đang đứng ở vách vực thẩm chỉ cần ai đó đẩy nhẹ là cô sẽ rơi xuống, một chút níu kéo vũng không có được.

Nói xong Tề Chiêu Nam tức giận bỏ chạy ra ngoài, cô muốn chạy thật xa, thật xa nơi này chỉ có như vậy cô mới có được tự do và làm những chuyện mình thích. Ở nơi đó, cô sẽ không bị ai ép buộc hay chịu nhiều đau khổ nữa.

Vì em trai cô Tề Diệc Phong cờ bạc nợ xã hội đen một số tiền lớn, bà Tề vốn yêu thương con trai hơn đứa con gái này rất nhiều nên khi biết tin con trai gặp nạn, nhà lại nợ chồng chất vì thế đã âm thầm ép Tề Chiêu Nam lấy Chu Nhất Thần làm chồng. Tề Chiêu Nam thật sự rất bất lực, cô không thể làm gì hơn ngoài việc nghe lời mẹ, nhà cô bây giờ không còn gì cả, ngay cả ngôi nhà đang ở cũng đã đem đi thế chấp, cô còn do dự thì em trai nhất định sẽ không còn mạng. Không được, dù cho có lấy phải một người sắp chết cô cũng phải lấy, Tề Chiêu Nam không có sự lựa chọn, trước giờ trong gia đình cô không có quyền lên tiếng, bây giờ có chết cũng phải nghe theo sự sắp xếp của Mẹ.

Chồng sắp cưới của Tề Chiêu Nam là Chu Nhất Thần, cô vốn dĩ chẳng biết gì về hắn, mọi việc đều do lão Lưu sắp xếp, cô chỉ có việc phục tùng mệnh lệnh ngay cả khi đăng ký kết hôn cô mới thật sự biết chồng mình tên gì. Thật nực cười, Tề Chiêu Nam bây giờ đã chết tâm, bây giờ cô hy vọng mình có thể ngủ một giấc khi tỉnh lại chỉ là một giấc mơ.

Khi ba mẹ Chu Nhất Thần mất đã để lại một khối tài sản lớn để hắn tiếp quản, trong những năm nay tuy nói là một người ăn chơi nhưng đối với công việc thì lại rất nghiêm túc. Giả lại còn là một người có tài kinh doanh rất giỏi, cũng không tệ, nếu là một người bình thường thì làm sao có thể hô một tiếng đã có thể tùy tiện lấy một người con gái về làm vợ.

Về việc kết hôn, Chu Nhất Thần cảm thấy rất ràng buộc, hắn không muốn kết hôn, hắn ta muốn tự do. Khi bắt buộc phải lấy vợ, Chu Nhất Thần cũng không quan tâm gia đình vợ mình ra sao, hắn chỉ biết thuận mua vừa bán, lấy đại một cô gái về làm vợ để chiều lòng bà nội. Vì Chu Nhất Thần năm nay đã ba mươi bảy tuổi còn không chịu lấy vợ sinh con, khiến Chu lão phu nhân rất tức giận. Chu Nhất Thần vì sợ bà nội lớn tuổi hay nổi giận sẽ không tốt cho sức khỏe, vì cuộc đời này của anh ta chỉ còn mỗi bà nội là người thân nên anh ta đã hứa sẽ lấy vợ và sinh con để bà nội được vui lòng.

- -----------

"Buông tay tôi ra, bỏ ra..."

Chu Nhất Thần kéo tay Chiêu Nam đi vào trong xe, tránh việc cô ầm ĩ trước cục dân chính, vẻ mặt bình thản của hắn ta trái ngược hoàn toàn vẻ mặt tức giận và ấm ức của Chiêu Nam.

"Vợ à, về nhà thôi."

"Vợ cái gì? Tôi không về, chẳng phải anh nói chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi sao, tôi không về cùng anh đâu."

Tề Chiêu Nam sao lại không tức giận cho được, tới người mình lấy còn chưa từng gặp mặt bao giờ thì đã đem đi đăng ký kết hôn, cả một lễ cưới bình thường như bao người cũng không có. Cô rất giận mẹ mình nhưng cô không dám làm trái ý mẹ cũng không nỡ để em trai rơi vào tay xã hội đen nên đành cắn răng chấp nhận lấy Chu Nhất Thần.

Dù tức giận nhưng Chiêu Nam lại thầm nghĩ: "May mà lấy một người bình thường, cảm ơn trời phật đã rũ lòng thương xót." Chiêu Nam coi như kiếp này vẫn còn hy vọng, chỉ cần còn sống thì có một ngày sẽ ly hôn với Chu Nhất Thần và thoát khỏi tay anh ta.

Tề Chiêu Nam vốn dĩ có cuộc sống hạnh phúc nhưng từ khi ba cô mất, gia đình sa sút, em trai hư đốn chỉ biết cờ bạc nhưng mẹ cô thì luôn một mực bảo vệ, ngược lại còn bắt cô phải có trách nhiệm chăm sóc em trai, bao nhiêu khó khăn của gia đình đổ lên đầu cô gái mới đôi mươi. Nhiều lúc Tề Chiêu Nam luôn cố gắng mạnh mẽ vượt qua mọi thứ để gia đình luôn êm ấm nhưng lần này chính họ đã đẩy cô đến giới hạn cuối cùng, Tề Chiêu Nam không thể mạnh mẽ được nữa, cô rất muốn khóc, rất muốn được ở bên ba như lúc còn nhỏ, chỉ có ba mới thật sự thương cô và bảo vệ cô.

Ngồi trong xe, Tề Chiêu Nam không kiềm nén được mà khóc, cô thương chính số phận mình, đến cuối cùng cô cũng chỉ là món đồ đem đi bán.

"Tôi muốn về nhà." Tề Chiêu Nam nhỏ giọng nói với Chu Nhất Thần đang định lái xe đi.

"Bây giờ nhà của tôi chính là nhà của cô."

Trên đường trở về, cả hai cũng không nói với nhau thêm câu nào nữa.

Chu Nhất Thần mở cửa xe đưa Tề Chiêu Nam vào trong biệt thự, đây là căn biệt thự lớn nhất ở đây được thiết kế theo phong cách Pháp và có sân vườn rất rộng. Căn biệt thự này có tên là Hoa Thành, nhìn từ xa ngôi nhà như một cung điện lạc giữa cánh rừng, màu sắc của căn biệt thự sử dụng tone màu sáng tuy nhìn đơn giản nhưng lại rất sang trọng.

"Dì Lâm, mau sắp xếp một phòng riêng cho Tề Chiêu Nam và thu dọn hành lý giúp cô ta."

"Dạ, tôi sẽ kêu người làm ngay thưa ông chủ."

Tề Chiêu Nam bước vào nhà cùng Chu Nhất Thần, ở đây rất rộng so với nhà của cô nói thật thì không bằng một góc. Tề Chiêu Nam ngước nhìn trần nhà, rất cao, thật sự rất cao, cô thầm nghĩ đây không khác gì như một cái lồng nhốt cô trong đây mãi không thoát ra được.

"Từ giờ cô sẽ ở đây." Chu Nhất Thần quay sang nói với Tề Chiêu Nam.

"Phu nhân, để tôi dắt phu nhân lên phòng nhé." Dì Lâm nhỏ giọng kính cẩn.

Tề Chiêu Nam vẫn còn đang mơ hồ, cô thật sự đã kết hôn rồi sao, thật sự cô đã có chồng rồi, hôm qua cô vẫn còn là một cô gái trẻ đầy hứa hẹn tương lai nay đã lập gia đình cô vẫn còn chưa dám tin đây là sự thật. Cô thật sự hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, là một ác mộng thoáng qua rồi sẽ tỉnh lại và khi đó cô lại sẽ được tự do như trước đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.